Ôn Uyển Nhu bấm đốt tay tính giờ, lái xe đến văn phòng Thần Ca đúng lúc cậu ôm một thùng giấy từ cầu thang bước xuống.
Thần Ca nhìn thấy Ôn Uyển Nhu liền ngẩn ra, hỏi, “Sao anh…Còn ở đây?”
“Đưa anh.” Ôn Uyển Nhu cầm cái thùng của Thần Ca, nói, “Anh xong việc rồi, cho nên đến đón em.”
Thần Ca không biết đối phương nói thật hay giả, nhưng đoạn đường này rất khó bắt xe, Ôn Uyển Nhu đã giải quyết vấn đề lớn cho cậu, cậu ngồi vào xe, hỏi, “Giờ về nhà luôn?”
Ôn Uyển Nhu cất thùng vào cốp xe, mở cửa ghế lái, cong môi hỏi một câu chẳng liên quan, “Nhìn thấy anh có kinh ngạc vui mừng không?”
“Rất kinh ngạc.” Thần Ca nói, “Thực ra tự tôi bắt xe cũng được.”
“Vậy thưởng cho anh đi.” Ôn Uyển Nhu nhắm mắt lại, chu môi.
Cơ mặt Thần Ca không kìm được giật giật, làm đủ kiến thiết tâm lý vẫn không vươn tới hôn môi hắn được, đành phải chuyển sang hôn má, “Tôi còn đến chỗ VV nữa, lái xe đi.”
Ôn Uyển Nhu bất mãn cái hôn tuỳ tiện này lắm, hắn rút chìa khoá, uỷ khuất nhìn chằm chằm Thần Ca.
Thần Ca bị hắn làm cho không biết làm sao, “Được rồi, nhắm mắt lại.”
“Phải hôn môi anh đó.” Ôn Uyển Nhu nhắc nhở.
Mặt Thần Ca đỏ bừng lên, “Tôi biết rồi, nhắm mắt vào!”
Ôn Uyển Nhu nhắm hai mắt, nhỏ giọng, “Thần Thần đang thẹn thùng…Ưm.”
Cánh môi mềm mại dán lên môi Ôn Uyển Nhu, cặp mày nhíu chặt của Ôn Uyển Nhu buông lỏng, hé miệng, môi lưỡi quấn quýt.
Đầu lưỡi dây dưa, xẹt qua khoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bien-bi-meo-an/1211710/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.