Phượng Trữ tiễn Long Tam đi rồi liền cảm thấy trong lòng không yên, nàng vốn tưởng rằng nàng rất nhanh liền có thể thích ứng những ngày không có hắn, dù sao mỗi một ngày nàng đều tự động viên chính mình, chuẩn bị tốt tâm lý là Long Tam không ở đây, mà khi Long Tam thật sự ra đi, nàng lại phát hiện mỗi ngày của nàng thật sự không dễ chịu lắm:
Nàng nhớ hắn, so với lúc mang theo Bảo Nhi rời nhà trốn đi kia còn nhớ hơn: Mỗi khi nàng rảnh rỗi sẽ nghĩ đến, hắn đang ở nơi nào, đang làm cái gì? Có bị đói hay không? Có bị lạnh hay không? Có … nhớ nàng như nàng đang nhớ hắn hay không?
Ngày rất nhanh qua đi, hai tháng trong nháy mắt đã qua, nhưng Long Tam vẫn chưa có trở về: Phượng Trữ có chút lo lắng, có phải hắn đã xảy ra chuyện gì hay không?
Nhưng nàng nhận được thư của Long Tam, thư viết rất đơn giản, nói hắn hết thảy đều mạnh khỏe, nàng ở nhà phải hảo hảo chiếu cố chính mình cùng Bảo Nhi, hắn còn có chút việc còn chưa xong, sẽ rất nhanh trở về:
Phượng Trữ nghĩ, đại khái chắc bởi vì hắn xử lý chuyện không tốt, cho nên hắn không thể trở về đúng kỳ hạn kia: Nàng an ủi chính mình, Long Tam đã nói, chậm nhất là ba tháng hắn sẽ trở lại:
Nhưng rồi ba tháng cũng trôi qua, Long Tam vẫn chưa có trở về, lần này ngay cả thư cũng không có: Phượng Trữ từ lo lắng biến thành mất hứng, lời nói của nam nhân quả nhiên không đáng tin: Lúc ra đi rõ ràng rất tự tin, nói chậm nhất sau ba tháng sẽ trở lại, hơn nữa hắn còn tin tưởng tràn đầy rằng chưa đầy ba tháng là có thể về nhà, đến lúc đó muốn nàng cho Bảo Nhi gọi hắn là cha: Kết quả thì sao? Ngày đã sắp hết, hắn thì một chút tin tức cũng không có:
Bảo Nhi cũng thấp giọng hỏi Phượng Trữ: “Nương nương, thúc còn trở về không?” Bộ dáng Bảo Nhi thương tâm cùng đáng thương làm cho Phượng Trữ đau lòng, nàng ôm Bảo Nhi an ủi: “Thúc có việc, trễ vài ngày nữa mới có thể trở về: Bảo Nhi đừng lo lắng:”
Trong lòng nàng đem Long Tam ra mắng một trăm lần, nàng biết hắn cùng Bảo Nhi rất thân thiết, Bảo Nhi chắc chắn sẽ bị thương tâm:
Lại qua một tháng, Phượng Trữ từ tức giận chuyển sang lo lắng: Long Tam là người có chữ tín, hắn có phải thật sự gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Phượng Trữ không biết người giang hồ là gì, cũng không biết Long Tam có bằng hữu thế nào, vì thế nàng đành bắt lấy Chung Bác đề ra nghi vấn, nhưng Chung Bác cũng không biết hướng đi của Long Tam, hắn thấy hai mẹ con Phượng Trữ sốt ruột, liền đi tìm bằng hữu giang hồ hỏi thăm: Mấy ngày sau, rốt cuộc cũng có tin tức:
“Tẩu tử, không ổn, nghe nói đại ca lại bị Bích Vân Cung gây khó dễ:”
“Bích Vân Cung là cái gì?” Phượng Trữ thấy Chung Bác hoảng đầu hoảng não mà lo theo:
“Là một tổ chức trong giang hồ:”
“Là hắc đạo sao?”
“Bọn họ khống chế được hơn phân nửa mối mua bán ngọc thạch đá quý, chỉ cần có đồ có giá trị đều tham dự, ở trong giang hồ thanh danh cũng không tốt:”
“Tổ chức giang hồ chuyên buôn bán?” Phượng Trữ nhíu mày: “Long Tam tại sao lại chọc đến bọn hắn? Long gia cướp mối làm ăn của Bích Vân Cung bọn họ sao?”
Chung Bác vỗ đầu chính mình, tự trách nói: “Tẩu tử, việc này chỉ trách ta, đại ca đều là vì ta, mới cùng Bích Vân Cung kia kết thù kết oán:”
Phượng Trữ mắt nhíu lại, rất khí thế quát: “Ngươi thành thật nói cho rõ ra đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Chung Bác bị bộ dáng hung ác của Phượng Trữ làm hoảng sợ, rụt lui cổ kể lại chuyện xưa: Nguyên lai lúc trước là Chung Bác cùng người của Bích Vân Cung xảy ra xung đột, sau lại bị người của Bích Vân Cung một đường đuổi giết, trong lúc đấu đá thì đụng phải Long Tam, Long Tam không quen nhìn người Bích Vân Cung không phân rõ phải trái cùng kiêu ngạo khí diễm, ra tay tương trợ: Nhưng Bích Vân Cung kiểu gì cũng không chịu buông tha, Long Tam vì giúp Chung Bác tránh ngày sau phiền toái quấn thân, vì thế vì hắn ra mặt đàm phán với quản sự Bích Vân Cung, hy vọng chấm dứt việc này!
Sau lại không dự đoán được việc này lại khiến Bích Vân Cung cung chủ Vân Nhiễm Hương đích thân xuất mã, mà Vân Nhiễm Hương kia đối Long Tam nhất kiến chung tình, về sau nhớ mãi không quên: Phiền toái của Chung Bác đã không còn, nhưng Long Tam từ đó về sau bị Vân Nhiễm Hương làm phiền không dứt:
Phượng Trữ nghe xong, mi cũng không nhíu, nhưng gương mặt so với ăn ớt còn khó coi hơn: Chung Bác bị nàng trừng đến phát sợ, cẩn thận nói: “Tẩu tử, đại ca tuấn tú lịch sự, phong độ ngời ngời, võ nghệ cao cường, tính tình lại ôn hòa, dễ dàng khiến các cô nương hâm mộ, nhưng trừ bỏ tẩu tử, đại ca chưa từng đề cập qua với ta về cô nương khác, từ điểm này là thấy, đại ca đối tẩu tử chắc chắn không giống như người khác… Ân, ý của ta là, tuy rằng mụ la sát của Bích Vân Cung kia đối đại ca một mới tình si, nhưng là đại ca nhất định sẽ không thích: Bằng không, thời gian trước cũng sẽ không bị người của Bích Vân Cung đả thương …”
“Đả thương?” Phượng Trữ tức giận công tâm, bỏ qua một bên Chung Bác kia không được tự nhiên giải thích an ủi, trực tiếp bắt lấy trọng điểm:
“A?” Chung Bác có chút nóng nảy, chẳng lẽ tẩu tử vẫn chưa biết việc này? Hắn nói lỡ miệng rồi?
“Bị thương như thế nào?”
“Nghe nói là phóng tên bắn lén, ti bỉ nhất là, trên tên hạ nhuyễn cân tán, người phụ nữ ở Bích Vân Cung kia thà rằng làm bị thương đại ca cũng bất chấp tất cả để bắt trở về:”
Phượng Trữ nghe xong trong lòng bốc hỏa, giỏi lắm Long Tam, lần trước hắn bị thương chắc chắn đã biết đối phương là ai, nhưng hắn cư nhiên dám giấu giếm nàng: Hắn tự chọc vào phiền phức, mà nàng còn vì hắn bị thương mà áy náy thật lâu: Phượng Trữ trầm trầm giận, hỏi tiếp: “Vậy ngươi mới vừa nói lại bị gây khó dễ, là chuyện gì xảy ra? Long Tam hiện đang ở nơi nào?”
“Nơi đại ca đi ta vẫn chưa tra ra được, nhưng đã tìm bằng hữu giang hồ hỏi, có tin tức sẽ báo cho ta biết: Hiện tại trên giang hồ nơi nơi đều nói đại ca đã bị bắt, nhưng thật giả vẫn chưa biết được: Bất quá đại ca bằng hữu nhiều, mọi người đều dốc toàn lực tương trợ:”
“Bị bắt? Không phải là bên kia gây khó dễ sao? Sao lại biến thành bị bắt?”
“Theo thân thủ cùng cảnh giác của đại ca, sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy, hiện tại chỉ là đồn đãi, vẫn chưa có chứng thực đâu, cho nên ta mới nói là bị gây khó dễ: Tẩu tử đừng sốt ruột, ta đã đi hỏi thăm, rất nhanh sẽ có tin tức:”
Nhưng Chung Bác an ủi cũng không khiến Phượng Trữ an tâm, nàng có dự cảm cực bất hảo: Đám người áo xanh lần trước đuổi theo không bỏ, trải qua thời gian dài như vậy vẫn không buông tha, lúc ấy nàng không biết là chuyện gì xảy ra, hiện tại biết là vì tình, nàng cũng hiểu được, Bích Vân Cung chủ kia, thật sự là nhất định phải có được Long Tam, thà rằng làm bị thương hắn cũng muốn bắt lấy hắn, một nữ nhân yêu đến bất chấp điên cuồng như vậy, quả thực rất là ghê gớm:
Nếu Long Tam rơi vào trong tay của nàng ta, làm sao còn có thể có kết cục tốt?
Phượng Trữ phỏng đoán nếu Long Tam thật sự bị bắt, hắn nhất định sẽ không chịu khuất phục, thà ngọc nát còn hơn ngói lành, kết quả sẽ như thế nào, nàng thật không dám nghĩ đến:
Chung Bác nói vẫn chưa chứng thật, nhưng Phượng Trữ nghĩ chuyện này hơn phân nửa là sự thật, Long Tam sẽ không tự dưng kéo dài hành trình chậm chạp không về, Phượng Trữ trong lòng không yên, lo lắng không dứt:
Lại qua mấy ngày, Chung Bác nhận được tin tức liền ra ngoài, một ngày sau trở về, cầm trên tay một thanh kiếm, Phượng Trữ vừa thấy kiếm này, trong đầu “Lộp bộp” một chút: Đó là thanh kiếm của Long Tam:
Phượng Trữ không nói lời nào, chờ Chung Bác mở miệng: Chung Bác đem thanh kiếm cho Phượng Trữ xem, nói: “Tẩu tử, thanh kiếm này là của đại ca, hắn thật sự bị Bích Vân Cung bắt: Bọn họ xuất ra thanh kiếm, còn phát thiếp cưới, nói là vào ngày mười lăm tháng mười tới, Bích Vân Cung cung chủ Vân Nhiễm Hương cùng đại ca thành thân:”
Phượng Trữ nghe xong mặt không chút thay đổi, phản ứng gì cũng không có: Chung Bác có chút sợ hãi, lui một bước nhỏ, đem dự tính ra nói: “Tẩu tử, ta cùng vài huynh đệ bằng hữu của đại ca đã lên kế hoạch, chúng ta muốn đi cứu đại ca, không để cho đại ca rơi vào trong tay người phụ nữ kia: Cho nên…” Hắn thả thanh kiếm lên bàn: “Mười lăm đã sắp đến, hôm nay ta phải xuất phát, nhất định sẽ đem đại ca trở về:” Hắn nói xong, ôm quyền, xoay người muốn đi:
“Chậm đã:”
Chung Bác nghe vậy xoay người, đối Phượng Trữ nói: “Tẩu tử, còn có gì phân phó?”
Phượng Trữ cầm lấy thanh kiếm của Long Tam, vuốt ve vỏ kiếm: “Tướng công của ta, ta tự mình cứu!”
Chung Bác kinh ngạc, hắn nghe thấy Phượng Trữ hung tợn nói: “Cái người cung chủ gì gì đó nếu dám chạm vào Long Tam của nhà ta một chút, ta chặt tay nàng:”
Phượng Trữ nói là làm, nàng hoả tốc thu thập hành lý, cùng Bảo Nhi nói lời từ biệt, nói cho Bảo Nhi nàng đi đón thúc trở về, Bảo Nhi tuy là vạn phần không muốn, nhưng khi nghe được là đón thúc về, lập tức không náo loạn: Phượng Trữ ôm Bảo Nhi hôn nhẹ, dặn dò Tào đại nương cùng Tiểu Trúc hảo hảo chăm sóc Bảo Nhi, Chung Bác lại để lại hai tiểu huynh đệ giúp đỡ, sau đó mang theo Phượng Trữ xuất phát:
Hai người ra roi thúc ngựa chạy ba ngày, tới Tuy Dương thành, đây là một phân nhánh của Bích Vân Cung, Vân Nhiễm Hương phát thiếp cưới, thông báo với người trong giang hồ là sẽ cùng Long Tam thành thân, định chính là nơi này:
Phượng Trữ vốn tưởng rằng Chung Bác nói vài huynh đệ bằng hữu, thì chỉ là vài người, kết quả chạy hai ngày đường, đến nơi hội hợp, mới phát hiện nguyên lai là hơn ba mươi người, các môn phái cư nhiên đều có:
Long Tam luôn luôn nhiệt tâm giúp người, kết giao không ít bạn bè, hơn nữa cùng ảnh hưởng của thân phận Long gia, lần này Bích Vân Cung bức hôn, các môn phái trước mặt bày ra vẻ đi xem lễ: Nhưng thật ra cầm bái thiếp đến xem thì ít, tìm cơ hội cứu người thì nhiều:
Phượng Trữ ép Chung Bác không nói ra thân thế của nàng, chỉ nói là tới cứu bằng hữu:
Lại hai ngày nữa trước mười lăm tháng mười, mọi người suốt đêm thương nghị, có người đã đi thăm dò qua, nói trong đó tuy là giăng đèn kết hoa, giả dạng nhất phái vui mừng, nhưng cũng không có tìm được nơi giam giữ Long Tam gia, ngay cả Bích Vân Cung chủ kia cũng không có nhìn thấy: Mọi người phân tích, Vân Nhiễm Hương biết nàng bày ra chuyện này không được ai ưa, nếu muốn hôn lễ thành công, nhất định phải đem giam giữ Long Tam thật tốt, an toàn đến khi hôn lễ chấm dứt, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, công bố khắp thiên hạ, Long gia hoặc là Long Tam gia cũng không có biện pháp vãn hồi: Vì thế kết luận, chỗ giam giữ chắc chắn ở chỗ của nàng ta:
Phượng Trữ đứng ở ngoài vòng tròn, lẳng lặng nghe, nàng bỗng nhiên cảm thấy Long Tam thật sự là đáng thương, đời này thành thân không phải heo thay thế, cũng là gà giả mạo, mỗi lần thành thân đều là bị ép buộc, thật vất vả thật tình thích một người, lại khiến hắn đeo nón xanh, đã có con với người khác: Trong lòng Phượng Trữ tràn đầy đau lòng đối Long Tam, nàng nghĩ, về sau mình nhất định luôn đối tốt với Long Tam, không để cho hắn lại chịu ủy khuất:
Chạng vạng, một nhóm khác đi thăm dò cũng trở lại, nguyên lai chân núi Tây Trì ở ngoại ô có một Vô Danh trang, luôn luôn im lặng ít người lui đến, gần đây lại có không ít người gác, sau lại nhận ra mấy người đó chính là người Bích Vân Cung: Lại đi vào tìm hiểu, phát hiện ở trong nhà chính của trang chính là chỗ ở của Bích Vân Cung chủ, Long Tam gia cũng bị giam giữ trong đó:
Mọi người hợp lại dự mưu, cuối cùng quyết định dùng kế dương đông kích tây, cường công cứu người: Mười tám người làm bộ dáng đi tấn công phân nhánh của Bích Vân Cung, những người còn lại đi Vô Danh trang cứu người:
Mười bốn tháng mười, trăng tròn treo cao, đêm tĩnh không gió:
Lầu chính của Vô Danh trang, tầng hai, trong phòng phía tây, Long Tam lẳng lặng nằm ở trên giường: Hắn mấy ngày nay đều bị hạ nhuyễn cân tán, cả người vô lực, hắn kiềm chế lo lắng, lặng lẽ vận công bức độc, hôm nay cuối cùng cũng thành công, vận khí thử, nội lực đã trở lại, hắn giả vờ giả vịt, tính tìm một cơ hội thoát thân:
Rất nhanh, cơ hội tới:
Vân Nhiễm Hương mang theo hai tỳ nữ vào phòng, thấy Long Tam nhìn nàng đến đây, miễn cưỡng vận lực đứng lên, lại không đủ sức thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất, không khỏi hé miệng cười, cùng tỳ nữ dìu Long Tam đến ghế trên:
Nàng chạm vào mặt của Long Tam nói: “Chàng cứ nằm nói với ta cũng được, ta không ngại:”
Long Tam làm lơ không nói, Vân Nhiễm Hương nhìn hắn lại cười: Hai tỳ nữ đem đồ ăn cùng một cái hộp nhỏ để ở trên bàn, rồi làm lễ lui xuống:
Vân Nhiễm Hương dựa vào ghế, ngồi ở bên người Long Tam, vì hắn ngã một chén rượu: “Ngày mai là ngày chúng ta thành thân, ta biết chàng lúc này cũng không vui, nhưng ta cam đoan, ta chắc chắn sẽ trở thành nương tử khiến cho chàng vừa lòng:”
Long Tam mở miệng, có chút châm chọc nói: “Cung chủ thật đúng là tự tin:”
Vân Nhiễm Hương ngọt ngào cười: “Ta tuổi trẻ mỹ mạo, gia tài bạc triệu, ở trên giang hồ có quyền thế, muốn có cái gì là có cái đó, ta tại sao lại không tự tin:”
“Cung chủ hoàn hảo như vậy, muốn tìm một lang quân như ý cam tâm tình nguyện sợ là dễ như trở bàn tay, cần gì phải đối Long mỗ đau khổ cưỡng bức:”
Vân Nhiễm Hương nâng cốc đưa tới bên miệng Long Tam, Long Tam mím môi không muốn uống, Vân Nhiễm Hương cười cười, tự mình uống một ngụm:”Mỗi người đều nói ta cùng chàng là tại Hoa Văn đường đàm phán thì mới gặp, chàng phong thái tuấn nhã, gia cảnh quyền phú, cho nên ta ái mộ: Bọn họ đều sai hết rồi, ta không có suy nghĩ thiển cận như đám dong chi tục phấn tầm thường khác:”
Long Tam nâng mắt: “Chẳng lẽ chúng ta trước kia đã từng gặp qua?”
Vân Nhiễm Hương ăn chút đồ ăn, chậm chậm rì rì nói: “Long Tam gia đi lại trên giang hồ, gặp được nhiều người, những cuộc gặp gỡ bình thủy tương phùng sợ là đã quên: Nơi đây Tuy Dương thành núi Tây Trì, Tam gia không phải lần đầu tiên đến đây sao?”
Long Tam giật mình, không nói chuyện:
Vân Nhiễm Hương nói tiếp: “Tam gia chẳng những không phải là lần đầu tiên, mà mấy năm trước, còn ở trên núi Tây Trì một khoảng thời gian:” Nàng thấy gương mặt Long Tam lộ ra kinh ngạc, lại cười vì hắn ngã một chén rượu:”Năm năm trước, ta còn là một tiểu cô nương, đi ngang qua Tuy Dương thành này, bởi vì thích phong cảnh nơi này, liền bỏ đám gia nô, một mình vụng trộm chạy lên núi chơi, lúc đó ta gặp một kiếm khách trẻ tuổi ở trên núi thả câu: Lúc ấy đã gần đến hoàng hôn, hắn thấy ta một thân một mình, liền quan tâm dặn dò bảo ta mau xuống núi, vào đêm trên núi rất nguy hiểm:”
Nàng nâng cốc đến bên miệng Long Tam, Long Tam không để ý, từ tay nàng uống nửa chén: Vân Nhiễm Hương cười rất là vui vẻ, tiếp tục nói: “Bộ dáng người nọ ta vĩnh viễn nhớ rõ, hắn đeo một thanh trường kiếm màu ngọc bạch, tóc đen như mực bị gió thổi bay bay sau đầu, hắn cười rộ lên thực ôn nhu, thanh âm rất êm tai:” Nàng mềm mại tựa vào đầu vai của Long Tam, vỗ về mũi của Long Tam: “Ánh mắt của hắn rất sáng, cái mũi rất cao, cái miệng không to không nhỏ, hắn phong độ ngời ngời, tướng mạo đường đường:”
Long Tam không nói lời nào, Vân Nhiễm Hương thanh âm sâu kín nói tiếp: “Ta lúc ấy mặc dù rung động vì hắn, nhưng lại không để ở trong lòng: Qua hai ngày, ta cùng với bà vú từ nhỏ chăm sóc ầm ỹ, lại lén chạy ra ngoài, ta chạy lên núi khóc, lại gặp kiếm khách kia: Hắn tựa hồ là bị tiếng khóc của ta hấp dẫn mà đến, thời điểm hắn đi tới, vừa vặn nhìn đến ta bị một con rắn cắn: Hắn đã cứu ta, hút nọc độc cho ta, đắp thảo dược, hắn hỏi ta vì sao khóc, vì sao một mình ở đây? Hắn an ủi ta, nói người sống ở đời luôn luôn có thời điểm không vui, nhưng nếu không có những lúc không vui, vậy lúc vui vẻ sẽ không biết quý trọng: Hắn cõng ta hạ sơn, đưa ta về tới khách sạn:”
Long Tam nghe thế, thở dài, nói: “Nguyên lai là ngươi:”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]