Ông lão có chút đăm chiêu nhìn những thứ Tiểu Long Nhi cho ông, bàn tay nhỏ bé đáng yêu kia, trực tiếp vươn thẳng đến, ánh mắt chân thành nhìn ông.
“Đây là cho ta?” ông lão bày ra bộ dáng không thể tin được, thì thào hỏi, tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh, hai tay run rẩy nhận lấy.
Tiểu Long Nhi cười tủm tỉm, bé cảm thấy ông lão trước mắt rất đáng thương a, già cả như vậy, lại không có cơm ăn nhất định rất đói.”Gia gia ăn đi, không đủ thì vẫn còn nữa.” Tiểu Long Nhi ngọt ngào nói, vui vẻ ngồi ở trên bờ cát, ngửa đầu nhìn ông lão.
Ông lão gật gật đầu, cũng ngồi xuống ngay tại chỗ, không khách khí vùi mặt ăn từng ngụm từng ngụm, bộ dáng lang thôn hổ yết, thập phần chật vật.
Chỉ chốc lát sau, bát trong tay ông lão đã trông thấy đáy, ăn xong, ông lão còn dùng tay lau miệng một chút, bộ dáng tựa hồ chưa thỏa mãn.
Tiểu Long Nhi nghiêng đầu nhìn ông lão, thấy hắn còn giống như chưa no, nghỉ ngơi một chút, liền vươn bàn tay nhỏ bé, mỉm cười ngọt ngào nói: “Gia gia ơi, Bảo Bối cho gia gia một chén cơm nữa.”
Ông lão cũng không khách khí, trực tiếp đem chén nhét vào tay Tiểu Long Nhi, sau đó liền trực tiếp cầm chai nước suối lên uống.
Tiểu Long Nhi hào hứng đứng lên, sinh long hoạt hổ nhắm phía cửa hàng, lúc này Tử Tô cùng Long Duệ cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, vẫn như cũ bận rộn, khí thế ngất trời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bay-phuong-mua-long-vuong-that-xau-xa/2209987/quyen-3-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.