Tử Tô rất là ngạc nhiên, nàng tại sao cảm thấy dường như là nàng ta đang đề phòng mình? Nàng chưa từng có nói qua như vậy, không có làm chuyện như vậy đâu.
“Nàng mau đứng lên, xảy ra chuyện gì? Mau nói cho ta biết? Ai muốn đuổi nàng đi a?” Nàng vội vàng từ trên ghế đứng lên, vội vã bước đến nâng Trân Châu đứng dậy, cau mày vội vàng hỏi.
Nàng cũng chưa làm ra chuyện gì? Tại sao cô ấy nói sẽ không tranh với mình? Tranh cái gì a? Nàng thực sự không thể hiểu nổi, muốn làm cho rõ.
Trân Châu được nàng nâng đứng dậy, nước mắt trên mặt vẫn đang rơi như hoa mưa, điềm đạm đáng yêu, nguyên lai vẻ mặt u buồn càng thêm làm cho người ta tâm động, thương tiếc.
“Long Hậu, Trân Châu van cầu người, hãy để cho Trân Châu ở lại đi, Trân Châu làm nô tỳ cũng được, chỉ cần không đuổi Trân Châu đi.” Nàng đứng lên, vẫn đang đau khổ cầu xin, dáng vẻ vô cùng đau khổ.
Tâm của Tử Tô nhói đau. Thì ra cảm giác bị người oan uổng thực sự khó chịu, nàng thực sự chưa từng yêu cầu gì với Long Triệt, nhưng là nàng……
“Là Long Triệt muốn đuổi nàng đi sao? Yên tâm đi, ta sẽ cùng anh ấy nói chuyện một chút, sẽ không cho nàng đi, nàng trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, việc này để ta giải quyết. nhìn Trân Châu nói, ngay cả trong mắt cũng thoáng cười.
Trân Châu nhìn nàng, vô cùng do dự, có chút không thể tin được, nhưng là nàng không cầu thì cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bay-phuong-mua-long-vuong-that-xau-xa/2209912/quyen-2-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.