“Dừng tay, hiện tại chuyện còn không rõ ràng sao?” Long Triệt cả giận nói, nếu để mặc linh hồn của Tử Tô đi ra ngoài, chính là mặc cho nàng bồi hồi, thẳng đến……
“Long Triệt, a, là anh. Di, các anh sao lại…” Lúc này, Tử Tô từ mê man chuyển sang thanh tỉnh, vừa vặn đang ở thời điểm không thể hiểu được quay đầu nhìn thấy bọn họ, kinh ngạc nói.
Long Trạch và Long Dịch đang định ra tay phá kết giới, bởi vì Tử Tô thanh tỉnh, càng bởi vì câu nói kia của Long Triệt, làm cho bọn họ có cảm giác như chợt hiểu.
Đúng vậy, sự tình vừa thấy liền trong sáng. Long uy này quen thuộc, cảm giác này phân không xa lạ, nhắc nhở bọn họ, làm cho bọn họ không thể bỏ qua.
“Chết tiệt Long Duệ, tiểu tử giảo hoạt này, nói là đã bỏ đi nhưng liền……” Long Trạch nghiến răng nghiến lợi nói, hận không được, một mực cứ khẳng định nói không phải chính mình, thế này mới trở về bao lâu, liền dùng long uy quyến rũ linh hồn của Tử Tô.
Long Dịch cũng là vẻ mặt tức giận tận trời, vạn phần căm tức: “Long Duệ, biết rõ hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, thế nhưng ở sau lưng chúng ta lại làm ra chuyện như vậy, rất đáng giận, không được đệ muốn đi tìm huynh ấy hỏi cho rõ.” Nói xong, hoả tốc rời đi.
Long Trạch sau khi nhìn thoáng qua Long Triệt cùng Tử Tô, liền vội vã bay đuổi theo phía sau, đến tìm Long Duệ tính sổ. Thật sự là không còn gì để mà chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bay-phuong-mua-long-vuong-that-xau-xa/2209881/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.