“Ngươi là ai?” Long Triệt kinh ngạc vạn phần nói, toàn bộ khu hải vực này hắn sớm đã hạ kết giới, căn bản không người có thể vào, mà cái chú bé nhỏ nhắn này nhìn không đến một tuổi, lại có thể nói, có thể bước đi, nhất là có thể đi vào nơi này, thật sự là không đơn giản.
Tiểu Long Nhi vẫn như cũ hướng hắn cười tủm tỉm, cái miệng nhỏ nhắn nũng na nũng nịu nói: “Chú ơi, con gọi là Tử Long, ông tên gì nha?
Nơi này là chỗ nào vậy?” Đôi mắt nhỏ tinh nghịch lại nhanh như chớp chuyển động, một đứa bé đáng yêu vô cùng.
Long Triệt phát hiện chính mình thật sự rất thích đứa bé này, giọng nói du dương, dễ chịu vô cùng, da thịt vừa mịn vừa trơn bóng, thật là một tiểu oa nhi xinh đẹp.
“Ta gọi là Long Triệt, nơi này là Đông Hải. Đúng rồi, Tử Long, con tại sao lại muốn t nơi này? Cha mẹ con đâu?” Long Triệt đối với thân phận của bé vô cùng tò mò, cũng kìm lòng không đậu buông lỏng đề phòng.
Tiểu Long Nhi ngước cái đầu nho nhỏ xinh đẹp, cười tủm tỉm: “Ông cũng họ Long a, vậy là cùng một họ với ông Long Vương ở trong nhà của con rồi. Con trốn mẹ đi chơi, mẫu hậu không biết.” Cái miệng nhỏ nhắn lại mím mím xuống, tội nghiệp.
Long Triệt bị vẻ mặt đáng yêu của bé làm cho nở nụ cười, tâm tình trở nên phi thường khoái trá, nhưng nhớ tới lời nói của bé, có chút sững sờ, nhà của bé cũng có một vị Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bay-phuong-mua-long-vuong-that-xau-xa/2209818/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.