Tiểu Long Nhi sau khi nghe lời dặn dò của Tử Tô, cũng không rời khỏi phòng, mà là thoải mái nằm ở trên giường, dang thẳng tay chân thành hình một chữ trình to nhắm mắt lại.
Mẫu hậu nói, bé không được đi ra ngoài, bởi vì bên ngoài người đồi phong bại tục. Đây là mẫu hậu nói, sợ là ảnh hưởng hắn, sẽ làm hư hắn, cho nên nằm oa mãi ở trên giường.
Bé thực ngoan vâng lời mẫu hậu, cho nên đành phải chơi ở trong phòng, nhất thời cảm thấy vô cùng nhàm chán. Vừa lúc lúc này, bên ngoài hai tên lính tôm tướng cua đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Điện Hạ.” Bọn họ mang nước và hoa quả, điểm tâm cùng thức ăn tiến vào, tất cung tất kính đối với Tiểu Long Nhi nằm ở trên giường nói.
Tiểu Long Nhi nghe vậy quay đầu nhìn về phía bọn họ, nhìn thoáng qua những thứ bọn họ đang mang trong tay, nhất thời không có hứng thú, buổi sáng khi mẫu hậu đi, sớm đã cho hắn uống no rồi, hắn hiện tại không muốn ăn gì cả.
“Ta không muốn ăn gì hết.” Hắn nũng nịu nói, bộ dáng buồn bã ỉu xìu, thật là nhàm chán a.
Hai tên lính tôm tướng cua cũng không dám nhiều lời, đặt mọi thứ ở trên bàn, liền tất cung tất kính thối lui đến một bên, canh giữ ngay cửa, cúi đầu không nói lời nào cũng không nhìn hắn.
Tiểu Long Nhi ngắm bọn họ liếc mắt một cái, sau đó chợt hiểu, nhất định là mẫu hậu bảo bọn họ đến canh chừng mình, bằng không bọn họ sẽ không đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/rong-bay-phuong-mua-long-vuong-that-xau-xa/2209814/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.