Có một ngày, không biết đầu óc Âu Dương Thần bị vặn vẹo thế nào lại đột nhiên "Linh quang chợt lóe", cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Thành đang điều khiển Date Masamune PK Akechi Mitsuhide, nhả ra một câu: "'Đồng tính (họ) luyến ái' của chúng ta thật đúng là danh xứng với thực nha!" Động tác trên tay khựng lại, Date Masamune lập tức được Akechi Mitsuhide tặng liên tiếp vài skills chém giết, ngay cả cơ hội rút đao cũng không có. Nhìn "thi thể" võ tướng mình thích nhất trên màn hình, lòng Âu Dương Thành khóc ra máu. Sau khi đã đổ kha khá máu, Âu Dương Thành phải đối mặt với một vấn đề càng thêm nghiêm trọng hơn, câu "Đồng tính (họ) luyến ái" kia của Âu Dương Thần, đã đánh thức ký ức chôn sâu trong đầu hắn suốt mười mấy năm. 'Romeo vs Romeo... thì gọi là gì...' Giọng nói lông bông của nam sinh vang lên bên tai, tựa như bản thân đang tự hỏi một vấn đề vô cùng ý nghĩa. 'Nói cho cậu biết... Romeo vs Romeo... Là đồng tính (họ) luyến ái đó! Hahahahaha ~~!' Người nọ cười lăn lộn đầy đất, ngặt nghẽo như sắp chết đến nơi, người bên cạnh đều bị cậu ta đấm tới đấm lui. Âu Dương Thành nhớ rõ lúc ấy mình cũng cười, mà hiện tại, hắn hối hận, siêu cấp hối hận sao năm ấy mình không đánh cho tên kia lăn lộn đầy đất cơ chứ. Romeo vs Romeo... Đây căn bản chính là miêu tả hắn và Âu Dương Thần bây giờ còn gì! Người vốn nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, giờ đây lại thành khách quen của nhà hắn. Nói "khách" vẫn còn rất khách sáo, bởi vì vị "khách" này chỉ cần mò đến thì cơ bản sẽ không chịu đi. Ban ngày coi hắn là cu li, bắt hắn giặt giũ cơm nước. Buổi tối chiếm mất giường của hắn không nói, còn thường xuyên tiến hành vận động không "nhẹ nhàng" nào đó... Được rồi, hắn thừa nhận đôi khi hắn cũng hưởng thụ loại vận động đó, tìm niềm vui trong đau khổ được không! Tất cả trong tất cả, được Âu Dương Thần kết luận vì một câu: Chúng ta là người yêu mà! Người yêu? Mỗi lần nghĩ tới từ này, cả người Âu Dương Thành đều run rẩy, hắn chưa từng cảm thấy rằng mình và Âu Dương Thần bên nhau vì yêu. Bọn họ hiện tại, cảm giác cứ như đôi vợ chồng đã kết hôn hai mươi năm thì đúng hơn, chịu đựng sống qua ngày! Hắn ở bên một tên đàn ông, chịu áp bức (Tối bị áp, sáng chịu bức...),hơn nữa còn hoàn toàn không có cơ hội lật bàn, hắn họ Âu Dương, tên kia cũng họ Âu Dương... Romeo vs Romeo, chẳng lẽ hết thảy trong hết thảy này, đều vốn đã sớm được an bài? Âu Dương Thành nhướn mày, ép mình nhớ lại ký ức thật nhiều năm về trước, lại chỉ có thể mơ hồ nhớ tới một bóng hình... người nọ, rốt cục là ai? Rốt cục con mẹ nó là ai có cái "mỏ quạ đen" đến thế? Để ông đây tìm được nhất định sẽ quất chết hắn! Hôm sau, Âu Dương Thành nhận được điện thoại của Phương Ẩn, người biệt tăm một thời gian giờ không ngừng gào thét đòi Âu Dương Thành phải đi uống rượu với hắn. Tiếc rằng Âu Dương Thành đã "Cải tà quy chính" từ lâu, cuồi cùng đành nói với Phương Ẩn: "Muốn uống thì tới nhà tôi uống đi! Rượu ngon cả đống!" Đích thật có rất nhiều rượu ngon, tất cả đều do Âu Dương Thần tha đến. Âu Dương Thành ước gì có thể tống đi càng nhanh càng tốt, đỡ cho người nào đó cứ suốt ngày lôi "Say rượu loạn tính" ra làm cớ. Hôm nay, Âu Dương Thân đi xã giao, quá nửa đêm mới có thể về. Phương Ẩn hớn ha hớn hở chạy tới. Còn xách theo một chiếc túi bảo vệ môi trường, hắn vẫn luôn là một người nhiệt tình yêu bảo vệ môi trường như vậy. Vào cửa, như hiến của quý mà nhấc từ trong túi ra bốn lon bia, hai bao lạc muối, một gói cánh gà, một bao lòng mề vịt, mực khô, cá khô, đầy ắp cả bàn. Âu Dương Thành nhìn thoáng đống "đồ nhắm rượu" đầy bản sắc dân tộc này, hỏi: "Thế mà cậu không đem nốt bình rượu xái đến đây?" "A?" Phương Ẩn ngẩn người một chút, thất vọng hỏi: "Nhà cậu không có à?" Liếc mắt nhìn từng dãy rượu nhập khẩu trên tủ cách đó không xa, Âu Dương Thành buồn bực nghĩ Hennessy với John Walker vậy mà cũng không đọ lại được với mị lực của rượu xái. Phương Ẩn nhìn xung quanh một lát, cười rất thiếu đòn hỏi: "Vị kia nhà cậu không có nhà hở?" Âu Dương Thành trừng mắt liếc hắn, "Cậu quản cái rắm gì! Muốn uống thì uống nhanh!" Hai người ngồi trên chiếu, đầu tiên mở hai chai bia, rồi mở đồ ăn vặt. Tự kính trước một ngụm (1),Phương Ẩn bắt đầu quan sát tạo hình hiện tại của Âu Dương Thành: Áo ba lỗ, quần thể thao, khăn mặt vắt trên cổ, tóc hơi ướt, trên trán vẫn còn đọng một tầng mồ hôi mỏng, không có vẻ vừa tắm xong. "Vừa rồi cậu đang làm gì vậy?" Âu Dương Thành ném củ lạc vào mồm, lơ đãng đáp: "Luyện boxing thôi!" Boxing? Ngửi được mùi thú vị, Phương Ẩn đột nhiên hưng trí, kích động hỏi: "Sao bỗng dưng cậu lại có hứng thú với boxing? Không phải bình thường cậu vẫn ghét nhất mấy loại vận động 'bạo lực' này sao?" Trong lòng Âu Dương Thành nghĩ, tôi mà luyện thứ vận động 'bạo lực' này sớm chút thì đã không phải lưu lạc đến bước đường hôm nay! "Cũng không có gì..." Nhìn Phương Ẩn một cái, muốn nói lại thôi, quay ra uống thêm một hớp bia. Phương Ẩn tiếp tục hào hứng, mở đài hát: "Ngày xưa lúc tôi đến Tây Ban Nha, cũng có một thời gian thích boxing, chỗ đó không thích hợp đấu bò tót, nên boxing rất phổ biến, trường học còn có hẳn môn boxing luôn..." Hắn vẫn đang tiếp tục thao thao bất tuyệt, Âu Dương Thành lại chẳng chú ý nghe, ngậm nhành rau khô (2) lai dai trong mồm, thẳng đến khi Phương Ẩn đề nghị hai người đánh một trận. "Chúng ta đánh thử đi? Thử đi mà! Tôi nhất định sẽ không nặng tay, không làm cậu bị thương!" Phương Ẩn giơ tay thề với trời. Âu Dương Thành đầu đầy hắc tuyến =.=|| Chắc không phải uống nhiều quá rồi đó chứ? Nhưng nhìn đôi mắt tỉnh táo của Phương Ẩn lại không hề có vẻ vậy, cuối cùng đành phải đưa hắn vào một căn phòng dùng để luyện tập. "Tôi cũng không có sân tập chuyên môn gì đâu, chỉ ở nhà đấm bao cát thôi, hơn nữa cũng chỉ có một bộ găng tay boxing..." Đứng trước bao cát, Phương Ẩn hứng thú dào dạt đấm hai cái, sau đó quấn lấy Âu Dương Thành đòi hắn biểu diễn tài năng, kêu muốn xem công lực của hắn. "Tôi đấm cậu một cái gãy sạch bộ hàm là cậu biết công lực của tôi ngay!" Trừng mắt nhìn hắn một cái, để có thể sớm thỏa mãn tên này cho xong việc, Âu Dương Thành đeo găng tay boxing, trước đó hắn vốn đang tập luyện, nên cũng không cần hoạt động làm nóng thân thể. "Thịch thịch ~" một quyền đấm tới, bao cát phát ra tiếng kêu trầm đục. Không thể không thừa nhận, thứ âm thanh này khiến cho con người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Phương Ẩn xem đến nghiện, Âu Dương Thành vừa nhảy trái nhảy phải vừa đấm rất nhanh, nhìn thân thể linh hoạt xem ra cũng đã luyện tập được một thời gian. Nhân lúc Âu Dương Thành chưa ra quyền, hắn tùy tiện hỏi một câu: "Thằng nhóc cậu không phải muốn luyện thành rồi đi tìm người báo thù đấy chứ?" Vốn chỉ là một câu hỏi vui đùa, không nghĩ tới Âu Dương Thành lại không hề phản bác. Thậm chí còn, "A...", một tiếng đáp lại. Lại đấm thêm một phát! Bao cát bị hung hăng đấm bay ra ngoài. "Ai?" Phương Ẩn vô cùng kinh ngạc, "Cậu tìm ai báo thù? Hẳn là không phải đi đánh vị kia nhà cậu chứ? Hắn chọc giận cậu?" Âu Dương Thần? Âu Dương Thành híp híp mắt, đó là chuyện sớm muộn thôi! Bất quá bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn đi giải quyết! Nghĩ đến đây, hắn lại theo bản năng hỏi Phương Ẩn: "Cậu có biết Romeo vs Romeo gọi là gì không?" "A? Biết chứ!" Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Âu Dương Thành vui ra mặt, vội vàng hỏi: "Ai nói cho cậu? Khai mau!" "Không phải là..." đáp án đã ra tới cửa miệng, nhưng Phương Ẩn bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó, xuất phát từ bản năng, hắn vẫn vô thức hỏi một câu, "Cậu hỏi cái này làm gì?" "Làm gì?" Cắn nhẹ răng, Âu Dương Thành quay đầu lại, đấm thật mạnh, khiến bao cát xoay xoay mấy vòng: "Đương nhiên là để tìm tên đó báo thù!" Nhìn bao cát đang như con quay, xoay tròn với tốc độ cao, trong nháy mắt, Phương Ẩn có cảm giác một đấm kia như đánh lên người mình. Cả người lạnh ngắt, "Phần tử bạo lực" trong người Âu Dương Thành lại được đánh thức, đấm quên trời đất. "Nè! Rốt cục cậu có biết là ai không? Có phải cùng ban với chúng ta không đấy?" "Cậu... Cậu ta làm gì mà lại chọc tới cậu?" Phương Ẩn nuốt nuốt nước miếng, bên tai đều là tiếng găng tay đấm thình thịch vào bao cát. "Đó là 'Ân, Oán' của tôi với hắn! Gặp rồi tự nhiên sẽ cho hắn biết!" Ta đánh! Một đấm móc trái! "Rốt cục là ai, cậu..." Phương Ẩn, nhìn vậy mà thật ra lại là người thông minh. Bỏ xa so với cái mặt của hắn, thật sự thông minh hơn nhiều! "Tôi, tôi thấy đau bụng quá! Ai! Nhất định vì uống nhiều quá!" Phương Ẩn đột nhiên ôm bụng, ngũ quan đều vặn vẹo xoắn xuýt lại với nhau. Âu Dương Thành dừng tay, cau mày hỏi: "Cậu còn chưa uống hết một chai bia mà? Không phải cậu ngàn chén không say à?" "Đó... Cả đời tôi chỉ có thể uống một ngàn chén thôi, vượt quá rồi sẽ say!" Gì chứ? "Có cần đưa cậu đi viện không?" Mặc dù có chỗ nghi hoặc, bất quá sắc mặt Phương Ẩn quả thực đang tái nhợt. "Không cần! Tôi về uống thuốc là tốt thôi!" Phương Ân vội vàng xua tay, "Vậy, cậu cứ tiếp tục tập cái gì kia đi! Tôi đi trước đây!" "Không cần tôi đưa cậu về hả?" "Không cần! Tôi tự lái xe được mà! Chào!" "Nè! Cậu..." Âu Dương Thành còn chưa nói xong, Phương Ẩn đã như lửa xém tới mông mà ù té mất dạng. Tay vừa mới mở cửa, Phương Ẩn vừa vặn đụng phải người bên ngoài. Âu Dương Thần nâng đôi mắt đang khép hờ, nhìn người đàn ông vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà người yêu của mình. Gian phu? Hình như mình từng gặp qua rồi nha! Phương Ẩn vừa nhìn thấy Âu Dương Thần, vẻ mặt đột nhiên biến thành "Đại triệt đại ngộ", đưa tay vỗ vỗ vai người đàn ông của bạn học kiêm bạn tốt của mình, thực thành khẩn nói: "Đừng để cậu ấy đắm chìm trong quá khứ, phải biết hướng tới tương lai nha!" Nói xong nhanh nhẹn lẩn qua Âu Dương Thần, biến mất trong màn đêm. "Đệt! Không phải cậu ta đau bụng sao, vừa rồi mặt mày còn trắng bệch, thế nào mà giờ đã như con thỏ rồi?" Âu Dương Thành từ trong phòng đi ra, nhìn nhịp chân "mạnh mẽ" của Phương Ẩn. Âu Dương Thần đưa mắt nhìn về hướng Phương Ẩn đi xa một cái, xoay người ôm lấy Âu Dương Thành, nhếch khóe môi hỏi: "Cậu thừa dịp tôi không có nhà ngoại tình đấy hở?" "Cậu..." Miệng chó không mọc được ngà voi! Vừa định mắng, lại ngửi thấy mùi rượu, mùi thuốc lá, còn có lẫn cả mùi nước hoa! "Ông đây đi ngoại tình đấy thì làm sao nào?" Nhìn vẻ mặt thở phì phì của hắn, Âu Dương Thần cười càng sung sướng, hỏi: "Cậu ghen?" "Cậu hiện tại cần uống hai chén dấm chua cho tỉnh rượu ấy!" Hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, Âu Dương Thành xoay người không thèm để ý tới tên kia. Bất đắc dĩ, người đứng đằng sau căn bản không chịu buông tha cho hắn, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: "Thật giống vợ tôi nha..." "Tới địa ngục đi!" "Vợ à, cùng chồng tắm tắm đi ~" "Câm miệng! Đừng có vợ vợ chồng chồng nữa cho tôi!" "Giúp chồng kì lưng đi, còn muốn rửa (lèo xèo...)..." (Từ ngữ không trong sáng, tự động cách âm!) Mặt Âu Dương Thành đỏ tưng bừng! Âu Dương Thần, rốt cục có ai từng thấy bộ dạng cậu say chưa hả? Ngoài miệng câu nào câu nấy đều không tình nguyện, nhưng vẫn tha người say đến chết vào phòng tắm. Ngày, chịu đựng mà qua thôi! Âu Dương Thần ôm Âu Dương Thành, tùy ý người kia qua qua lại lại trong phòng tắm mà phục vụ hắn, từ cởi quần áo tới lau người, ánh mắt híp híp, khóe miệng vẫn nhếch thành nụ cười nhàn nhạt. Ngẫu nhiên Âu Dương Thành sẽ ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu tiếp tục làm việc trong tay, miệng nhỏ giọng mắng cái gì đó. Ý cười trong mắt càng thêm đậm: "Vợ à, còn muốn rửa..." "Được rồi được rồi! Cậu chỉ cần im miệng thôi ~~~!" Rống xong, Âu Dương Thành mặt đỏ tai hồng mà vươn tay cầm lấy "căn nguyên của mọi tội ác"... Hắn tự nói với bản thân: Người say là lớn nhất! Âu Dương Thần trong lòng cũng tự nhủ với mình: Tuyệt đối không thể để cậu ta biết mình là "ngàn chén không say" hàng thật giá thật! -------------------- (1) Nguyên văn Tiên kiền vi kính: tự uống trước một chén để kính khách. Ngày xưa còn là thử rượu, mang ý "rượu không có độc". (2) Tuyết liễu ti: là cái nè nè, đồ ăn vặt thôi, nhưng ta không biết nên để tiếng việt là gì nữa @@
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]