《 Đỏ 》 7.
【minh tinh sói con công x đại chủ trì lớn tuổi hay khóc thụ, tra công tiện thụ, HE】
Mông Dịch ở chỗ Lăng Hạo tắm rửa một lát rồi mới đi, bỗng nhiên Lăng Hạo nói: “Để chìa khóa lại.”
“…” Hắn có lẽ định nổi giận, nhưng nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Lăng Hạo, thì giận nào cũng chẳng lên nổi, “Tôi sẽ giữ lại, mất công sau này anh phải dậy mở cửa.”
Lăng Hạo túm túi quần của hắn, lấy ra một chùm chìa khóa, có một con gấu nâu nhựa lung lay trên khuyên sắt, đó là cái bọn họ mua lúc đi du lịch nước ngoài trước đây, trên đây trừ chiếc chìa của nơi này, còn có một chiếc mới, có lẽ là chỗ ở bây giờ của Mông Dịch. Lăng Hạo lấy chiếc chìa khóa ấy xuống, trả lại cho hắn.
Mông Dịch: “… Không đến mức cái khuyên cũng lấy chứ?”
“Đó là của tôi, là của tôi mua cho cậu.”
“Lăng Hạo…” Mông Dịch hét tên anh, lỗ mũi phập phồng vì tức giận, “Đến mức vậy không?”
“Đến.” Nước mắt Lăng Hạo vẫn chưa khô, giấu chuỗi chìa khóa ra sau lưng như muốn bảo vệ nó, “Tôi không ép cậu làm bạn tình, năm đó… nếu cậu nói rõ quan hệ này với tôi, tôi cũng sẽ không bảo cậu đến đây ở.”
Mông Dịch bất đắc dĩ liếm môi, bị buộc đến đường cùng mới bảo: “… Anh cho tôi chút thời gian, để tôi suy nghĩ, làm ơn?”
Lăng Hạo muốn tin hắn, lại không dám tin hắn, cúi đầu do dự một hồi mới nói: “Cắt đứt đi, cậu không thích đàn ông thích khóc sướt mướt.”
“Tôi…” Mông Dịch thở hổn hển, “Anh không nên ép tôi.”
“Tôi không muốn cậu làm bạn tình nữa, tôi không muốn lúc đau khổ muốn khóc cũng không dám khóc…” Lăng Hạo nói, “Tôi đã bình tĩnh nghĩ lại, tối tối có người ở bên cạnh cùng mình, không phải vì tình dục, mà vì tình yêu. Bây giờ sự nghiệp của cậu lên cao rồi, cậu không làm được, cậu không dám, thì tôi tìm người khác có thể làm và dám làm.”
Mông Dịch hung hăng trừng anh, đóng sập cửa rời đi.
Gần một tháng trời bọn họ không liên lạc. Đôi khi Carlos sẽ gửi tin nhắn cho Lăng Hạo, cậu là lưu lượng tiểu sinh (1),mỗi ngay đương nhiên sẽ không rảnh rỗi bằng Mông Dịch, nhưng cậu nguyện ý bớt ra chút thời gian nói chuyện phiếm cùng Lăng Hạo, Lăng hạo nghĩ, Mông Dịch không thể, Tiểu Ca càng không có khả năng. Nhưng chàng trai trẻ tuổi vẫn có thể mang đến cho một người đàn ông lớn tuổi thất tình trong lòng thì vỡ vụn chút an ủi, hai người thường xuyên ân cần hỏi thăm lần nhau cũng ổn.
(1) Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu. Có được họ rồi thì doanh thu phòng vé nhất định sẽ thắng lớn, có được họ rồi thì tỷ suất người xem phim truyền hình nhất định sẽ rất cao, có được họ rồi thì tin tức gì mới cũng sẽ được làm truyền với tốc độ “bàn thờ”, chỉ cần một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể thu hút lượng lớn người quan tâm, theo dõi.
Chính thức liên lạc lại với Mông Dịch là vào hai tháng sau, Hoàng Đạo hít thuốc phiện bị bắt rồi, sau khi cảnh sát thông báo, có người đăng lên mạng một tấm hình, bối cảnh là phòng KTV, trong đó không chỉ có Hoàng Đạo mà còn có Mông Dịch, quan trọng là chiếc bàn trước mặt họ để đầy những chiếc bình và ống hút…
Lúc trước Mông Dịch hot bao nhiêu, thì bây giờ thối bấy nhiêu. Hắn chủ động phối hợp kiểm tra, công khai bằng chứng xét nghiệm nước tiểu và tóc, hơn nữa liên tục thề chưa từng chạm vào thuốc phiện, cũng không biết chuyện Hoàng Đạo có hành vi trái pháp luật. Nhưng mà chiếc bình chói mắt trên tấm ảnh khiến người ta dễ để ý, người theo đuổi hắn một phần thì không làm fan nữa, phần khác thì tỏ thái độ chờ xem, nhiều dân mạng khác mỉa mai: Chẳng lẽ chọc vào hai cái ống hút là để chia sẻ đồ uống à? Là ngu hay mù?
Liên quan đến chất nghiện, đời này sẽ không có cách nào rửa sạch, bình thường hắn nóng tính, bây giờ lại không có bạn bè nào nói giúp hắn. Đầu tiên Lăng Hạo gọi cho hắn, có lẽ truyền thông gọi đến nhiều, điện thoại luôn bận, anh lại gửi tin nhắn, hỏi một câu: “Cậu từng chạm vào những thứ đó chưa?”
Nửa đêm, Mông Dịch mới hồi âm: “Chưa.”
Theo lý, lúc này không nên trả lời cái gì, chờ dư luận hạ nhiệt sẽ ổn, nhưng Lăng Hạo sợ hắn bị người ta hiểu nhầm cả đời, sợ hắn sau này sẽ không còn cơ hội nữa, nhận được hồi âm của hắn đêm đó, liền đăng xét nghiệm nước tiểu của hắn lên weibo, kèm theo đoạn chữ: “Có khi mắt thấy chưa chắc là thật, thanh giả tự thanh, tôi tin tưởng cậu ấy.”
Lăng Hạo cũng bị chửi luôn.
Đăng weibo xong, hai người mở điện thoại. Mông Dịch một hồi lâu không nói gì, chỉ có tiếng hít thở ẩm ướt nặng nề, lúc sau mới bảo: “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.” Lăng Hạo nói, “Sẽ khá hơn thôi, cậu nhớ ăn ngon, chăm sóc bản thân cho tốt.” Giọng anh vừa mềm vừa chậm, vẫn giống như trước.
Mông Dịch dường như hơi nghẹn ngào, hỏi: “Anh… anh tìm được người có thể ổn định cùng mình rồi sao?”