Tân Nguyệt không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, đợi sau khi Trần Giang Dã kết thúc cuộc gọi cô nói với cậu một tiếng: “Cảm ơn.”
Trần Giang Dã khi gọi điện thoại cậu dựa nửa người vào tường, lúc này lười biếng đứng thẳng lên, nửa khuôn mặt hướng về phía Tân Nguyệt, hơi ngoảnh đầu về phía sau nhìn cô.
“Nhớ rõ, nợ tôi ba ân tình.”
Nghe thấy vậy, đầu óc của Tân Nguyệt nhất thời trống rỗng, đợi cô phản ứng lại, Trần Giang Dã đã quay đầu rời đi.
“……”
Tân Nguyệt không nói ra được trong lòng có cảm giác gì, có chút không vui, giống như phải ngậm đắng nuốt cay, nhưng cậu thật sự đã giúp đỡ cô, chỉ là cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tân Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt có hơi phức tạp quay vào trong nhà.
Một lúc sau, cô cầm bút ra đem tờ giấy “Không ký công ty” đổi thành “Đã ký công ty”.
“Ơ kìa, Tân Nguyệt ký công ty rồi à, làm minh tinh thật sao.”
Một người phụ nữ chạy xe điện đi ngang qua nhà cô đúng lúc nhìn thấy.
Tân Nguyệt không nói gì, chỉ nói một câu: “Chào dì.”
Người phụ nữ nhìn ra được vẻ mặt lạnh nhạt của Tân Nguyệt, nhưng bà không quan tâm, tiếp tục nói dông dài, “Nếu như cháu kiếm được nhiều tiền thì đừng quên những người hàng xóm trong thôn, bỏ tiền sửa đường cho mọi người.”
“Cháu xem con đường này, hư thành cái dạng gì rồi, hôm qua dì đi mua trứng gà, về nhà mở ra xem, dốc đến mức làm vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-xuong-vuc-sau/2681820/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.