Chân của Trần Giang Dã bị thương, vài ngày liên tiếp cậu đều không ra khỏi nhà.Chân của Trần Giang Dã bị thương, vài ngày liên tiếp cậu đều không ra khỏi nhà.
Tân Nguyệt ngày nào cũng thấy cậu ngồi ở ban công bên cạnh, cầm bút trên máy tính bảng không biết cậu đang vẽ hay viết gì đó.
Mỗi buổi tối, Trần Giang Dã nhìn thấy cô trở về nhà, sẽ gấp một chiếc máy bay giấy ném qua, bảo cô qua bôi thuốc cho cậu.
Ban đầu, Trần Giang Dã còn viết trên chiếc máy bay giấy hai chữ, sau này một chữ cậu cũng không viết. Nhìn thấy máy bay giấy, Tân Nguyệt sẽ qua nhà thím Vương bôi thuốc cho cậu.
Các vết thương trên người Trần Giang Dã hiện đã đóng vảy, các vết bầm gần như đã tiêu tán, chỉ có vết bầm ở lưng và bả vai là tương đối nặng, còn những chỗ khác đều là màu xanh nhạt.
Những chiếc gai trên lưng cậu sắc nhọn, da cũng nhấp nhô rõ rệt, bao phủ bởi màu xanh nhạt này, nó trông giống như một bức tranh phong cảnh được vẽ bằng mực, có một lực căng tột độ giữa cảm giác nghiền nát và cảm giác sức lực..
Mâu thuẫn, nhưng không làm mất đi vẻ đẹp, giống con người của cậu.
“Xịt xong rồi.”
Tân Nguyệt đậy nắp bình xịt lại: “Tôi quay về đây.”
“Đợi một lát.” Trần Giang Dã xoay người lại.
“Sao vậy?”
“Ngày mai lên phố mua đồ với tôi.”
Nếu là lúc trước, Tân Nguyệt nhất định sẽ từ chối cậu ngay mà không cần suy nghĩ, tìm đại một lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-xuong-vuc-sau/2681804/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.