Hai người cụng bát nhau, uống cạn nước canh trong bát.
Thực ra Tân Nguyệt ăn no rồi, nhưng bầu không khí đều đến đây rồi, cô vẫn uống sạch không chừa một giọt.
“Đưa bát cho tôi.”
Trần Giang Dã duỗi tay qua.
“Làm gì?”
“Rửa bát.”
Tân Nguyệt chớp chớp mắt, luôn cảm thấy hai chữ này bật ra từ trong miệng của cậu rất không bình thường.
“Tôi rửa là được rồi.”
Trần Giang Dã chẹp một tiếng, trực tiếp giật lấy chiếc bát trên tay cô, mặt không biểu cảm nói: “Cô nấu ăn tôi rửa bát, đạo lý hiển nhiên.”
Tân Nguyệt ngạc nhiên, đại thiếu gia sống trong nhung lụa giống như cậu còn muốn tranh rửa bát với cô.
“Cậu biết rửa bát không?” Tân Nguyệt có hơi nghi ngờ.
“Mẹ nó có ai đến bát còn không biết rửa.”
Tân Nguyệt chống cằm nhìn cậu đặt bát trên bếp rửa: “Tôi cảm thấy đại thiếu gia giống như cậu, không biết rửa cũng rất bình thường.”
“Không biết rửa bát không phải là đại thiếu gia, là tên đần độn.”
Tuy nhiên giây tiếp theo sau khi Trần Giang Dã nói ra lời này, cậu phát hiện bản thân đã nói quá sớm, nhìn chiếc bếp hoàn toàn xa lạ, cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Ở đây không có gì ở đây ngoại trừ một bếp lò và một bể chứa nước. Nước ở trong nồi cậu còn không biết đổ ở đâu.
“Đổ nước ở đâu?”
“Bên cạnh cậu có một cái xô.”
Trần Giang Dã ồ một tiếng, đổ hết nước ở trong nồi ra cái gáo nước.
“Này!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-xuong-vuc-sau/2681779/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.