Nhìn thấy Thành Nam trở về nhà với sắc mặt không thể kém hơn, Vĩnh Tân lo lắng không thôi. Hắn dìu anh ngồi vào ghế, nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho anh:
“Tình hình thế nào rồi?”
Thành Nam lắc đầu:
“Có lẽ em sắp không chống đỡ nổi nữa rồi…”
Vĩnh Tân im lặng một lúc rồi nói:
“Vẫn còn một cách.”
Thành Nam quay lại nhìn hắn, hỏi:
“Cách gì?”
“Sát nhập với anh. Anh sẽ giúp em vực dậy.”
Thành Nam lắc đầu:
“Như vậy có khác nào bán công ty đâu? Em không thể làm thế.”
Vĩnh Tân ôm lấy anh, mỉm cười dịu dàng:
“Hiện giờ nếu lấy danh nghĩa là công ty cũ, thì người tiêu dùng sẽ không tin tưởng mà ủng hộ. Chỉ có cách thay tên đổi họ, thì mới có thể một lần nữa tiếp cận khách hàng. Chắc hẳn em không muốn loại thức uống mình đã dành biết bao tâm huyết sẽ biến mất vĩnh viễn chứ? Dù là công ty con, nhưng em vẫn là Tổng Giám Đốc. Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, công ty bắt đầu ổn định trở lại, lúc đó em tách ra khôi phục thương hiệu vẫn chưa muộn. Hơn nữa…”
Thành Nam im lặng nghe hắn nói tiếp:
“Của anh sau này cũng là của em. Của em sẽ là của Thành Dương. Chúng ta giờ đây có khác gì người một nhà đâu. Phải không?”
“Nhưng…” Anh còn chưa nói, Thành Dương không phải con ruột mình.
“Em cứ từ từ suy nghĩ. Cho dù em không đồng ý, thì sau này dẫu có chuyện gì xảy ra, anh vẫn lo được cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-xa-em-la-bao-to/2553931/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.