Thành Nam ngây ngẩn ngồi trong phòng thật lâu nhưng vẫn không tin được chuyện vừa xảy ra. Cậu trai kia sau đó cũng mau chóng gôm quần áo chuồn mất. Anh vì quá ngỡ ngàng, nên chưa kịp tóm cậu ta lại hỏi cho ra lẽ.
Ánh mắt của Vĩnh Tân khi ấy thật đáng sợ, cảm tưởng như mọi niềm tin trong hắn bỗng chốc vỡ vụn. Tình ngay lý gian, liệu hắn có tin lời anh giải thích hay không? Thành Nam hoang mang tột độ. Rõ ràng anh không làm gì sai, nhưng vẫn bị quấn quanh bởi muôn vàn tội lỗi lẫn áy náy.
Dù biết rằng ai trong hoàn cảnh của Vĩnh Tân cũng sẽ hành động như vậy thôi. Có điều, một người luôn mỉm cười như hắn, khi giận liền im lặng suốt cả một ngày trời không thèm liên hệ, làm anh luôn trong tâm thái bồn chồn khó yên.
Ngày hôm sau Thành Chương đưa Thành Dương về nhà sau buổi chiều tan học. Ngạc nhiên khi thấy Thành Nam đã có mặt ở nhà từ lúc nào, hắn hỏi:
“Hôm nay về sớm vậy?”
“Hôm nay em không tới công ty.”
Nhìn thấy nét căng thẳng trên mặt anh, Thành Chương tiến tới gần, đặt tay lên trán:
“Không khoẻ hả?”
Thành Nam gạt tay hắn ra, uể oải nói:
“Hôm qua uống nhiều, nên sáng nay hơi chóng mặt. Thành Dương đâu?”
Thành Chương chỉ xuống nhà nói:
“Thằng bé đang chơi cùng người yêu anh. Đúng là người anh chọn, chỉ mới một ngày thôi mà cậu ấy đã lấy lòng được thằng bé rồi.”
Thành Nam khẽ gật đầu, rồi theo Thành Chương đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-xa-em-la-bao-to/2553927/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.