Thành Nam thấy Vĩnh Tân người đầy máu, hốt hoảng ôm lấy hắn, cổ họng đau rát phát ra âm thanh rè rè:
“Tân…”
Lúc bấy giờ, một người nữa lại xuất hiện, nhanh như cắt tát cho Vĩnh Thuỳ một cú trời giáng:
“Đồ mất dạy! Mày đã làm cái gì vậy hả???”
Người đó, không ai khác là Vĩnh Hà. Cái tát nảy lửa của cô dường như không làm cho Vĩnh Thuỳ bận tâm. Cậu thẫn thờ nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy máu và Vĩnh Tân đang nằm thoi thóp trước mặt. Toàn thân vẫn chưa hết run, hai chân đứng không vững ngồi sụp xuống đất. Cậu chỉ muốn giết chết kẻ đã cướp Vĩnh Tân của mình, vì cớ gì lại ra nông nỗi này?
Bên tai cậu, Vĩnh Hà không ngừng gào thét tên Vĩnh Tân, rồi cô quay ngoắt sang Vĩnh Thuỳ ra sức đay nghiến:
“Tao thật sai lầm khi ngày đó không bóp chết mày! Chỉ vì thằng Tân ngăn cản, nếu không, nếu không tao đã…”
Vĩnh Tân bị đâm, máu chảy đầm đìa ướt cả nền cỏ, chậm rãi mở mắt ra:
“Chị…”
Vĩnh Hà nghe Vĩnh Tân gọi mình, liền nắm chặt tay hắn, đau đớn nghẹn ngào nói:
“Chị thật ân hận vì đã sinh ra nó! Tại sao em lại không cho chị bóp chết nó cơ chứ!”
Vĩnh Thuỳ, Thành Nam nghe Vĩnh Hà nói vậy, bàng hoàng không tin được nhìn cô. Vĩnh Thuỳ run giọng hỏi lại:
“Cô nói cái gì? Tại sao lại hối hận khi sinh ra con? Cô là gì của con?”
Vĩnh Hà trừng mắt nhìn cậu:
“Mày là sản phẩm của kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-xa-em-la-bao-to/2553902/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.