Không khí nhất thời tĩnh mịch giống như khi đi viếng lăng mộ.
Cũng may Lâm Dược đủ dũng khí, nhịn lại nhịp tim đang kinh hồn bạt vía mà cười ha ha hai tiếng, vội vàng giúp bạn cùng bàn đánh trống lãng: "Lục ca, ngươi đến rồi à? "
Lục Kiêu cũng không vì câu mạo phạm kia mà giận tím mặt như trong tưởng tượng của hắn, thản nhiên đáp một tiếng, rút ra mấy quyển sách luyện tập từ trong túi.
Lâm Dược vốn đối với Lục Kiêu tò mò vô cùng, thấy đối phương không có hung dữ như vậy, tựa hồ là có thể giao tiếp, vì thế thử thấp giọng hỏi: "Lục ca, buổi tối tự học hai ngày nay ngươi đều không có ở đây, có phải đi ra ngoài nhận việc không?"
Mấy người Lâm Dược tuy rằng đụng phải Lục Kiêu ở bên ngoài "đòi nợ", nhưng không hẹn mà cùng không nói cho các bạn học khác biết chuyện này. Tuy rằng đám người Lục Kiêu cạy khóa đe dọa đánh người thập phần thuần thục, nhìn qua cũng không giống người đứng đắn gì, nhưng cũng không giống loại côn đồ làm ra chuyện phạm pháp ác thập bất xá (1).
Lục Kiêu lại đáp một tiếng, mở sách ra bắt đầu làm đề.
Lâm Dược cũng không cảm thấy một người tầng lớp khác biệt như Lục Kiêu lại biết làm đề vật lý lớp 12, hoài nghi Lục Kiêu chỉ làm bộ, bất quá hắn đã thành công hòa hoãn không khí, vì thế không nói nữa, kéo Thịnh Ý đang cứng ngắc quay đầu lại.
"Bạn cùng bàn, lần sau cậu nói chuyện cẩn thận một chút." Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-vong-tay-nguoi/2523963/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.