"Đại ca, uống nước!"
"Đại ca, anh có nóng không? Tôi quạt quạt cho anh!"
Khương Mân nhìn Thịnh Ý cầm mũ huấn luyện quân sự dưới bóng cây giúp Lục Kiêu quạt gió, buồn bực hỏi Lâm Dược: "Thịnh Ý sao đột nhiên nhiệt tình với Lục Kiêu như vậy?"
Một ngày cơ hồ hai mươi bốn giờ đều vây quanh Lục Kiêu, như cái đuôi theo sau, đuôi chó con tất cả đều muốn lộ ra hết rồi.
Lâm Dược cười: "Cậu ta nói muốn nhận Lục Kiêu làm đại ca."
Khương Vỹ có chút kinh ngạc. Bọn họ đều biết gia cảnh Thịnh Ý bất phàm, là một tiểu thiếu gia nhà giàu hàng thật giá thật. Hơn nữa bộ dáng của cậu xuất chúng, tính cách cũng tốt, trong trường học không thiếu những cô gái thích cậu, nam sinh muốn chơi cùng cậu cũng rất nhiều, nhưng có thể khiến cậu chủ động ở phía sau lủi thủi đuổi theo, có thể chưa từng xuất hiện qua.
Dưới bóng cây, Thịnh Ý hai tay nắm mũ huấn luyện quân sự, hì hục hì hục quạt gió cho Lục Kiêu. Bản thân cậu cũng cực kì nóng, khuôn mặt đỏ bừng, trước cổ đều là mồ hôi chảy xuống, làm ướt áo sơ mi ngụy trang.
Lục Kiêu đưa tay cầm mũ, trở tay chụp lên cho cậu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mồ hôi chảy dài của cậu, hắn lại cởi xuống, thuận tay đem mái tóc ướt nhẹp trên trán cậu hất lên trên một cái, lộ ra cái ót trắng nõn trơn bóng.
Thịnh Ý lập tức lấy lại tinh thần: "Anh có phải là xót xa tôi rồi đúng không?"
Lời nói vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-vong-tay-nguoi/2523957/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.