Tối hôm đó trở về nhà, Thịnh Ý tắm rửa xong nằm trên giường, nhớ tới chuyện ban sáng, trong lòng vẫn có chút bức bối.
Cậu quả thực hoài nghi rằng mình mắc hội chứng Stockholm —— Lục Kiêu rõ ràng là kẻ thù của cậu, cậu sao có thể như vậy?
*Hội chứng Stockholm: đề cập đến các triệu chứng có thể xảy ra ở một người đang trong tình trạng làm con tin hoặc tù nhân bị giam giữ. Thông thường, những cảm giác này có thể được mô tả là sự cảm thông đối với những kẻ bắt giữ hoặc sự phát triển của mối quan hệ với những kẻ bắt giữ. Phản ứng này cũng có thể được nhận ra ở những người đã rời bỏ các tôn giáo, các mối quan hệ lạm dụng hoặc các tình huống đau thương khác.
Mặc dù sau khi sống lại, Lục Kiêu tựa hồ đối với cậu không tệ, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi! Không thể bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, phải nhớ kỹ rằng mình tiếp cận Lục Kiêu là vì báo thù!
Thịnh Ý trong lòng nghiêm khắc nhắc nhở bản thân mình, sau đó lật người lên, lấy ra một quyển sổ da trâu từ trong ngăn bàn, đọc thầm "Kế hoạch báo thù" ba lần, hơn nữa còn quyết định tăng cường kế sách trêu chọc, nhanh chóng càng sớm càng tốt bắt được họ Lục kia!
Thế là vào buổi sáng thứ hai đi học, Thịnh Ý đặt túi xách xuống, điều đầu tiên là quay người đặt bữa sáng lên bàn sau, ngọt ngào nói: "Lão đại, bữa sáng." "
Giống như đứa nhỏ đáng thương mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-vong-tay-nguoi/2523941/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.