"Cái này ai vẽ vậy, còn rất đẹp ha ha." Thịnh ý đã sớm quên đi chuyện tốt mình đã làm, lúc này ánh mắt rối loạn tung bay, chột dạ muốn chết: "Nhưng mà ở trên bàn học tô loạn vẽ bậy là không đúng, một chút ý thức cũng không có, cậu nói đúng không lão đại."
Cậu da mặt dày làm tổn hại bản thân một trận, hi vọng có thể đem việc xấu của bản thân biến đi chơi, nói xong còn lén lút sờ đầu nhìn Lục Kiêu một cái, không ngờ đến đối phương thế mà đang cười.
Những lúc Lục Kiêu cười quả thực đếm trên đầu ngón tay, kể cả kiếp trước cũng rất hiếm khi thoải mái rõ ràng. Nhưng thật ra hắn cười lên vô cùng đẹp trai, nét mặt giãn ra, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng, cùng với dáng vẻ trầm lặng nhạt nhẽo thường ngày hoàn toàn ngược nhau, suýt nữa khiến Thịnh Ý nhìn đến ngây người.
Lục Kiêu: "Cái miệng này của cậu, có lúc nào không nói được không?"
Thịnh Ý ấp úng, không biết tại sao vành tai lại có chút nóng lên, cái miệng nhỏ nhắn kia hiếm khi thấy không còn loa kèn lung tung nữa, thành thành thật thật ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Sự trở lại của Thịnh Ý được các bạn cùng lớp chào đón nhiệt tình, mọi người đều đến hỏi thăm vết thương của cậu, rất nhiều nữ sinh đem cho cậu không ít đồ ăn vặt nhỏ nhỏ. Các nam sinh cũng rất trượng nghĩa, đi vệ sinh sẽ đỡ cậu đi, còn nhao nhao ngỏ ý tan học có thể cõng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-vong-tay-nguoi/2523932/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.