Chương trước
Chương sau
"Cái này ai vẽ vậy, còn rất đẹp ha ha." Thịnh ý đã sớm quên đi chuyện tốt mình đã làm, lúc này ánh mắt rối loạn tung bay, chột dạ muốn chết: "Nhưng mà ở trên bàn học tô loạn vẽ bậy là không đúng, một chút ý thức cũng không có, cậu nói đúng không lão đại."

Cậu da mặt dày làm tổn hại bản thân một trận, hi vọng có thể đem việc xấu của bản thân biến đi chơi, nói xong còn lén lút sờ đầu nhìn Lục Kiêu một cái, không ngờ đến đối phương thế mà đang cười.

Những lúc Lục Kiêu cười quả thực đếm trên đầu ngón tay, kể cả kiếp trước cũng rất hiếm khi thoải mái rõ ràng. Nhưng thật ra hắn cười lên vô cùng đẹp trai, nét mặt giãn ra, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng, cùng với dáng vẻ trầm lặng nhạt nhẽo thường ngày hoàn toàn ngược nhau, suýt nữa khiến Thịnh Ý nhìn đến ngây người.

Lục Kiêu: "Cái miệng này của cậu, có lúc nào không nói được không?"

Thịnh Ý ấp úng, không biết tại sao vành tai lại có chút nóng lên, cái miệng nhỏ nhắn kia hiếm khi thấy không còn loa kèn lung tung nữa, thành thành thật thật ngồi xuống chỗ ngồi của mình.


Sự trở lại của Thịnh Ý được các bạn cùng lớp chào đón nhiệt tình, mọi người đều đến hỏi thăm vết thương của cậu, rất nhiều nữ sinh đem cho cậu không ít đồ ăn vặt nhỏ nhỏ. Các nam sinh cũng rất trượng nghĩa, đi vệ sinh sẽ đỡ cậu đi, còn nhao nhao ngỏ ý tan học có thể cõng cậu xuống lầu.

Nhưng lúc tan học, Thịnh Ý vẫn nằm sấp trên lưng Lục Kiêu.

Lục Kiêu không phải cao nhất trong lớp, cũng không phải thể lực khỏe nhất, nhưng Thịnh Ý chính là cảm thấy, chỉ khi Lục Kiêu cõng cậu, cậu mới có cảm giác an toàn.

Xe của chú Trần chờ ở dưới lầu, Lục Kiêu đưa người vào trong xe, sau đó đi đến nhà để xe, đạp xe ra khỏi khuôn viên trường.

Hắn không về nhà, mà là một mạch đạp đến quán ăn ven đường lần trước. Ngoại trừ Đường Khải Hạ Huy, còn có năm sáu gương mặt quen thuộc đang chơi mạt chược, đều là làm việc dưới trướng của Đường Khải. Nhìn thấy Lục Kiêu, Hạ Huy hô lớn: "Phần thưởng đến rồi!"

(Trong câu này Hạ Huy nói Lục Kiêu là phần thưởng là bởi vì Lục Kiêu sẽ bao bữa ăn này, đại khái là thế vì trong bản gốc mình đọc cũng không hiểu lắm, chắc là ngôn ngữ mạng mà mình không biết ;;-;;)

"Thật sự ở đây?" Lục Kiêu nhíu mày, đối với Đường Khải nói, "Phòng ở Cảnh Thịnh Định tôi không hủy, bây giờ đi cũng không muộn."



(Gốc là 景胜定 cũng chả biết là cái gì, bạn nào biết thì cmt để mình sửa lại nhe ;;-;;)

"Đi đâu đi, đám người kia rượu đã uống hết rồi." Đường Khải nâng nửa cánh tay, hướng về phía bàn bên dẩu môi, "Nhờ tôi nói bữa cơm này cũng không cần thiết, đâu có đến lượt cậu phải đãi."

Lục Kiêu: "Chuyện lần này, dù sao cũng phải cảm ơn mọi người."

Hoạt động trước đó ở thành phố S rất thành công, bọn họ nhận được tiền thưởng, Đường Khải làm chủ chuyển thêm cho Lục Kiêu hai vạn, những người anh em khác cũng nhất trí không có ý kiến gì.

Nhưng Lục Kiêu trong lòng áy náy.

Đường Khải quan sát thanh niên cao lớn trước mắt, trong lòng thở dài.

Tình huống trong nhà Lục Kiêu hắn cơ bản biết. Không cha từ bé, dựa vào mẹ nuôi nấng hắn lớn lên, cuộc sống tuy rằng vất vả, nhưng may thay Lục Kiêu không chịu đầu hàng, thành tích vẫn luôn ưu tú, cứ thế tiếp tục đợi lúc thi đại học thật tốt rồi kiếm việc làm ổn định, nuôi sống hai mẹ con cũng không khó khăn.

Tiếc thì tiếc ở chỗ kém may mắn của hắn, năm hắn mười ba tuổi mẹ hắn vì làm việc quá sức mà ngã bệnh, chuẩn đoán ra là ung thư, còn là giai đoạn cuối, vì chữa bệnh tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm, thậm chí ngay cả nhà cửa cũng bán. Nhưng cho dù như vậy, mẹ Lục Kiêu kiên trì chưa đến một năm, vẫn là mất đi.

Người thân không có, còn nợ nần một đầu, Lục Kiêu bỏ học, mười bốn tuổi bắt đầu đi làm trả nợ, cho đến khi Đường Khải ở chỗ này nhặt hắn.

Anh chứng kiến cảnh thiếu niên gầy gò kia dùng ghế đẩu quất vào nhóc lưu manh kia, vốn tưởng rằng đây chỉ là một con sói hoang dã khó thuần hóa, giống như bọn họ sớm ra ngoài lăn lộn trong xã hội, cho đến sau này đi đến gara thuê của Lục Kiêu một chuyến, trong căn phòng hơn mười mét vuông nhìn thấy cả đống sách bài tập và sách giáo khoa.

Sách giáo khoa phần lớn đều là đã qua sử dụng, trang sách đã bị lật mà nhăn lại, trên sách bài tập chi chít toàn là chữ viết, thậm chí không chỉ làm một lần.

Đường Khải lúc đấy liền biết, sự khốn đốn của thằng nhóc này chỉ là tạm thời.

Hắn là con rồng ẩn nắp sâu trong vực thẩm, không sớm thì muộn có một ngày một bước lên trời.

Thu lại hồi tưởng, Đường Khải vỗ vai Lục Kiêu: "Tâm ý đã rõ, bằng không thì các anh em đã không đến."

Lúc anh giơ tay lên không cẩn thận kéo căng cánh tay phải, đau đến khẽ rít một hơi. Lục Kiêu lộ ra vẻ bất lực: "Lúc đầu ai bảo không được hành động thiếu suy nghĩ?"

Vào ngày bắt Trần Kim, Đường Khải dặn dò các anh em ngàn vạn lần đừng liều mạng, kết quả vào thời điểm quan trọng vì cản trở Trần Kim, bản thân bị chém một dao, mấy ngày rồi vẫn chưa thấy khá hơn.

Trên mặt Đường Khải lộ ra nụ cười bất cần đời: "Anh là lão đại mà."

Bàn bên đánh xong mạt chược, thời gian không còn sớm, xiên nướng cũng bắt đầu dọn ra từng dĩa. Không gian của quán ăn lề đường không thể so sánh với một nhà hàng cao cấp Cảnh Thịnh Định, nhưng hơn ở chỗ tự do náo nhiệt, rất hợp với khí chất "bạt mạng bốn phương" của bọn họ. Vài người anh em chơi đấu đố uống rượu, rất nhanh chơi đến 1 2 dô dô, Lục Kiêu không tham gia cùng bọn họ, ở bên cạnh ngồi.

Đường Khải bị thương cũng không thể uống rượu, ăn hai hạt đậu, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Ai, cậu cùng bạn nhỏ đó làm hòa chưa?"

Anh không chỉ đích danh tên, Lục Kiêu lại biết đang nói đến ai.

"Không có cãi nhau." Hắn nói.

"Không cãi nhau, cậu không trả lời WeChat của người ta?" Đường Khải vẻ mặt hóng chuyện, đối với vấn đề tình cảm của nam sinh trung học vô cùng hứng thú, "Nói thật đi, có phải cậu có ý với bạn học Tiểu Thịnh không?"



Chỉ dựa vào gương mặt Lục Kiêu và khí chất vượt xa bạn bè cùng trang lứa trên người hắn, Đường Khải không cần nhìn cũng biết hắn nổi tiếng như thế nào với các nữ sinh. Nhưng quen biết mấy năm đừng nói là bạn gái, bên cạnh Lục Kiêu ngay cả người khác giới cũng không nhìn thấy, Đường Khải còn tưởng rằng hắn đã thoát khỏi những thú vui tầm thường của nhân loại, một lòng chỉ có thi Bắc Kinh Thanh Hoa, mãi cho đến lúc trước Lục Kiêu mang một bạn học nhỏ đến đây, Đường Khải mới cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Lục Kiêu: "Anh rất rảnh à?"

Tuy rằng bị một câu móc mỉa, Đường Khải vậy mà lại càng thêm hứng thú.

Bởi vì anh từ giọng điệu và biểu cảm của Lục Kiêu thấy được một chút không tự nhiên.

Khá đấy, rất triển vọng!

Đường Khải hít drama cảm thấy cũng không phải chuyện lớn, tiếp tục châm lửa: "Cậu tuổi cũng không còn nhỏ, muốn nói yêu đương với ai thì nói thôi. Anh thấy bạn học Tiểu Thịnh cũng rất thích cậu, không chừng lại thành."

Không khí trầm mặc một lúc lâu, ngay khi Đường Khải cho rằng Lục Kiêu lười để ý tới anh, đột nhiên thấy hắn có hơi châm biếm, trầm giọng nói:

"Hắn thì hiểu cái gì là thích."

Đứa nhỏ kia không tim không phổi, nói chuyện làm việc hoàn toàn dựa vào tâm trạng, cao hứng thì thích, không vui thì ghét, một câu nói quấy nhiễu tinh thần người khác không yên, đối với chính cậu mà nói lại giống như gợn sóng trên mặt hồ, gió thổi liền tan đi.

Ngay cả dấu vết đều không để lại.

Thiếu niên còn chưa trưởng thành, cho dù luôn miệng nói thích, bất quá cũng chỉ là tuổi dậy thì không kiêng nể gì đùa giỡn mà thôi. Huống chi cho dù cậu thật sự thích một nam sinh, dựa vào vẻ ngoài xuất chúng cùng gia thế như vậy, không có lý do gì để phải bị động lòng bởi một người như hắn.

Cuối tháng 9 gió đêm có chút se lạnh, Lục Kiêu vẻ mặt điềm tĩnh khui một lon bia, nhấp một ngụm.

Đường Khải là người có kinh nghiệm, chỉ dựa vào thái độ của Lục Kiêu đã đoán được bảy tám phần. Nói đến cũng trùng hợp, thời gian trước anh tra ra được người mà khách hàng muốn thuê vệ sĩ, phát hiện ra tiểu thiếu gia kia vậy mà vừa vặn là Thịnh Ý, do đó cũng hiểu rõ được gia cảnh của bạn nhỏ kia như thế nào.

Lục Kiêu hai ngày trước trốn tránh người ta, phỏng chừng cũng là bởi vì lí do này.

Nhưng ngoại trừ điều kiện gia đình nhiều điểm chênh lệch, Lục Kiêu ở phương diện khác không có gì không xứng với tiểu thiếu gia. Huống chi thanh niên trẻ tuổi yêu đương suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, Dopamine vừa tiết ra Adrenaline tăng vọt, rơi vào tình yêu không phải là xong rồi sao, kéo thêm nhiều phiền phức như vậy có ích lợi gì?

*Dopamine: là một chất dẫn truyền thần kinh cực kỳ quan trọng đối với hoạt động trong não của bạn. Hóa chất này là một trong những thành phần trung tâm cho mọi hoạt động của não bộ. Không chỉ đơn giản là hormone hạnh phúc, nếu không có Dopamine, bạn sẽ mất hầu hết các hành động của con người và mối quan hệ giữa các cá nhân.

Adrenalin: là một hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Tâm tư của Lục Kiêu quá sâu, nếu có thể kết bạn với bạn học nhỏ hoạt bát đáng yêu này thì quả thật cũng không tệ, Đường Khải đang chuẩn bị tận tình khuyên bảo tiếp tục làm bà mối, Lục Kiêu lại nhìn thoáng qua phía sau anh, đột nhiên nói: "Lo chuyện của mình trước đi."

Chuyện của anh? Anh có chuyện gì sao?

Sau gáy đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nhéo một cái, Đường Khải quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng ở phía sau anh.

Công bằng mà nói, người đàn ông này sinh ra trông rất vừa mắt, trên sống mũi cao đeo một cặp kính gọng vàng, áo sơ mi chỉnh tề và quần tây dài tôn lên một thân hình đẹp khiến người ta muốn huýt sáo. Đường Khải mắt trừng lớn, tức giận nói: "Anh ở chỗ này làm cái gì?"



Tống Chiêu An cau mày liếc nhìn trên bàn: "Miệng vết thương chưa lành đã uống rượu?"

Đường Khải vốn không uống rượu, nghe vậy cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy chai rượu trên bàn: "Anh quản được sao?"

Lấy rượu vô ích, Tống Chiêu An đã sớm một bước bắt lấy cánh tay trái của anh một tay đem cả người anh nhấc lên, cưỡng chế kéo đi.

Đám người anh em của Đường Khải đối với chuyện này vốn không lạ gì, giữ vững phong độ tiếp tục ăn xiên uống đố, nhất trí ngó lơ lời chửi rủa giận dữ của lão đại bọn họ. Lục Kiêu cũng ngồi không nhúc nhích, trong làn gió mát lại uống một ngụm bia, di động trên bàn đột nhiên rung lên.

- Thịnh Ý: Lão đại, ngày mai tan học đến nhà tôi ăn cơm đi, ba tôi nói phải cảm ơn cậu.

Lục Kiêu đánh chữ trả lời, một hàng chữ còn chưa gửi đi, tin nhắn đối diện lại tới.

- Thịnh Ý: Đương nhiên ông ấy không quan trọng, mấu chốt là cậu đến đây có thể cùng tôi làm bài tập về nhà, làm xong còn có thể cùng nhau chơi game. Đi mà lão đại ~

Sau đó còn gửi thêm loạt emoji dễ thương làm ơn làm ơn.

Ngón tay Lục Kiêu dừng lại, một lát sau xóa bỏ ba chữ "Không cần" (不用了), quay lại một chữ "Được".

Trong lòng vốn đã nghĩ rất rõ ràng. Thay vì dây dưa không có kết quả gì, chi bằng sớm vạch ra khoảng cách, những tâm tư cùng tạp niệm không nên có kia, nhạt liền cho nhạt đi.

Chỉ tiếc...

Lục Kiêu ném lon bia rỗng vào sọt rác, ngửa đầu thở dài.

Hắn hiện tại đối với đứa nhỏ kia, ngay cả hai chữ "từ chối" cũng đều không nói được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.