Edit: Thanh
=============
Thẩm Thính Nam ở Dung Thành chưa đến hai ngày, sáng thứ năm anh đã về Bắc Thành xử lý công việc, hôm đó đúng lúc Khương Từ có phiên toà nên không thể nào ra sân bay tiễn Thẩm Thính Nam, trên đường đến toà án cô gửi wechat cho Thẩm Thính Nam: Anh xuống máy bay thì gửi tin nhắn cho em, chú ý an toàn.
Thẩm Thính Nam lập tức trả lời cô: Yên tâm.
Khương Từ khẽ cười, sau đó cất điện thoại.
Lưu Yến lái xe bên cạnh, cười ha hả hóng hớt: “Tiểu Từ lợi hại nha, thế mà cô lại bắt được một nhân vật như tổng giám đốc Thẩm.”
Khương Từ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, quay đầu nghiêm túc nói với Lưu Yến: “Lưu Yến, chuyện của tôi và Thẩm Thính Nam, trong văn phòng chỉ có mình anh biết, anh tuyệt đối đừng nói cho người khác biết, tôi không muốn để quá nhiều người biết.”
Lưu Yến có chút khó hiểu, hỏi: “Tại sao?”
Khương Từ nói: “Anh đừng hỏi, tóm lại anh chỉ cần biết rằng tôi không muốn cho quá nhiều người biết là được rồi.”
Người biết càng nhiều cô sẽ càng lo lắng, sợ truyền đến tai mẹ Thẩm Thính Nam. Cô không muốn đối mặt với mẹ anh nhanh như thế, cô càng sợ mình sẽ sớm phải xa anh.
Lưu Yến gật đầu, nói: “Yên tâm đi, cô nói với tôi rồi, tôi chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.”
Khương Từ mỉm cười, nói: “Cảm ơn.”
“À, đúng rồi.” Khương Từ chợt nhớ tới, nói với Lưu Yến: “Vụ án ở thôn Lưu Gia kết thúc rồi.”
Lưu Yến sững sờ một chút, “Nhanh như vậy?”
Khương Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-tay-em/4603781/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.