Edit: Thanh
================
Tối hôm đó Khương Từ ngồi xe Thẩm Thính Nam về nhà, có lẽ vì hai người đã quá lâu rồi không gặp, trên đường đi đều không ai nói gì.
Nửa tiếng sau, xe dừng bên ngoài tiểu khu của Khương Từ.
Sau khi xe dừng hẳn, Khương Từ cúi đầu tháo dây an toàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, cảm kích nói: “Cảm ơn anh đưa tôi về nhà.”
Thẩm Thính Nam “Ừm” một tiếng rất nhạt, anh nghiêng đầu nhìn Khương Từ, nhìn chiếc cằm gầy nhọn của cô, không thể không đau lòng, nhịn không được hỏi cô, “Rốt cuộc em có ăn cơm đàng hoàng không hả? Sao nhìn còn gầy hơn tháng trước thế?”
Khương Từ có chút sửng sốt một chút, sau đó nói: “Chắc không đâu, có lẽ vì lâu rồi anh không gặp tôi thôi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Tôi có mắt, không mù.”
Ánh mắt anh rơi xuống vết thương trên vai phải cô, trong lòng càng thêm đau xót, anh nhìn cô nói: “Khương Từ, tôi biết tôi không có tư cách nói với em những chuyện này, nhưng dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau, cho dù không thể làm bạn, không thể làm anh em, không thể làm người yêu, tôi vẫn hy vọng em sống tốt. Em luôn rất nhiệt tình với chuyện của người khác, nhưng không bao giờ quan tâm đ ến bản thân, luôn đặt mình vào nguy hiểm vì việc của người khác, tôi biết em là người thiện lương chính nghĩa, muốn giúp đỡ nhiều người, nhưng em không có ba đầu sáu tay, cũng không có chín cái mạng, sau này muốn làm loại chuyện này nữa, ít nhất cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-tay-em/4603775/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.