Vương Đan Hi ngồi cạnh người đàn ông, hình ảnh của cô và anh lúc này đúng là đối lập, một người thì chỉn chu ,lạnh nhạt ,một người thì quần áo đã nhiều chỗ bị rách còn lấm tấm vết máu, khuôn mặt cũng lấm lem.
Vương Đan Hi thầm nghĩ Hoắc Đình Thâm, không biết anh ấy làm gì ở đây. Không ngờ sau năm năm xa cách ,cô và anh lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Mặc dù rất khó xử nhưng cô cũng nên nói một tiếng cảm ơn với người ta chứ.
- Hoắc Đình Thâm.Cảm ơn anh đã giúp tôi.
- Tiện tay thôi.
Anh không mặn không nhạt trả lời.
Vương Đan Hi nghĩ người này chắc là giận cô lắm, anh còn không thèm hỏi cô lấy một câu. Không biết đây là đâu, anh lại làm gì ở đây .
- Hoắc Đình Thâm anh có thể nói cho tôi biết đây là đâu không ?
- Tây Ninh.
- Hả, Tây Ninh sao ? Là ở đâu vậy ?
- Vùng giáp biên giới nước Z .
- Sao cơ ?
Cô đang ở thành phố thế mà lại bị đưa đến sát biên giới, thế này cô biết về nhà kiểu gì ? Hơn nữa anh làm gì ở một nơi xa xôi như thế này ? Lúc này chỉ có anh mới giúp cô quay về được thôi.
- Vậy ,anh thể giúp tôi quay về thành phố C được không ? tôi bị người ta bắt cóc đưa đến đây .
- Tại sao tôi lại phải giúp cô ?
Ý gì đây ? Chẳng phải anh ta vừa mới cứu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-tay-anh/3574596/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.