Chương trước
Chương sau
Khuya khoắt, khóe mắt Hạ Vũ Lâm vẫn nén nước mắt nhìn Uyển Lăng đauđớn rên rỉ một ngày, mỏi mệt không chịu nổi sau đó ngủ say,nàng mới đứng dậy rời khỏi phòng, trở lại trong sương phòng của mình.
Cả ngày nay Hạ Ngạn Quân đều không có trở lại nơi này, mà nàng hơithấy an tâm chính là đám kỹ nữ kia không đến gây phiền toái với nàng.
Nàng ngồi xuống ghế,rót cho mình một chung trà, khẽ nhấp một ngụm, tầm mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Trên lưng Uyển Lăng có nhiều vết thương chồng chất, thương tích đầymình, mỗi một vết thương đều làm người ta nhìn thấy mà giật mình,vếtthương này trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phục hồi như cũ……
Nàng lo lắng vẻ mặt khó nén đau thương, nàng vẫn nghĩ mình ở trênlầu các có thể tránh xa mưa gió ngoài trời,nhưng nàng sai lầm rồi!
Hơn nữa người bên cạnh nàng cũng không nhất định có thể vĩnh viễnchăm sóc nàng,giống như Uyển Lăng, những năm gần đây vẫn là nàng quantâm nàng, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày, chínhmình ngồi ở mép giường của nàng,giúp nàng sức thuốc trị thương, thật cẩn thận trông chừng nàng?
Trên thế giới thì ra không có chuyện gì là nhất định, cũng không có chuyện gì không thể thay đổi……
Giống như nàng trước đó là thiên kim Vương gia, sau khi rời nhà lạibị bán vào thanh lâu, thiếu chút nữa thành nữ nhân chôn cùng, hiện tạithành độc chiếm.
“Tiểu mỹ nhân, không thấy được ta ngủ không yên sao?” Hạ Ngạn Quân đắc ý dung lời trêu ghẹo vang lên.
Cô sửng sốt một chút, vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Ngạn Quân đứng ở phía trước cửa sổ.
Hắn cười cười đến gần nàng,ôm nàng vào trong ngực,“Nghĩ đến ta sao?”
Nàng ngửa đầu kinh ngạc trừng mắt hắn, là hắn, là hắn hại Uyển Lăng bị đám kỹ nữ kia đánh ! Là hắn!
“Ngươi làm sao vậy? Không biết ta ?” Hắn nhíu lại mày rậm.
Hôm nay phải đi theo giúp huynh muội Hà Thành Hữu đi quanh một vòngnội thành làm hắn mệt muốn chết,buổi tối cha hắn lại mở yến tiệc,hắn còn phải xã giao, hắn muốn trốn cha hắn lại bắt được, hắn đành phải giả vờvề phòng chợp mắt,đợi đến khuya mới có thể trở về, nhưng tiểu mỹ nhânnày thấy hắn,vả mặt tại sao quái dị như thế nha?
“Vũ Lâm? Nàng không sao chứ?”
“Buông!” Mặt nàng lộ vẻ kinh hoảng, còn dùng lực đẩy hắn ra.
“Nàng không sao chứ?”
“Van cầu ngươi buông tha chúng ta đi, buông tha chúng ta đi, van cầungươi!” Nàng và Uyển Lăng không muốn ở lại chỗ này.Nếu không cẩn thậnmột chút,Uyển Lăng sẽ bị các nàng giết.
“Tại sao nàng lại nói những lời này nha?”
Nước mắt tiếp tục rơi như mưa,nàng nhìn thẳng vào hắn nhói: “Ta hậnngươi, ta chán ghét ngươi vì sao nhốt chủ tớ chúng ta ở lại chổ này?”
“Hạ Vũ Lâm, nàng uống nhầm thuốc rồi sao? Chúng ta hôm nay còn rấtvui vẻ ở chỗ này chơi cờ, không nếu nghiêm khắc nói đến,hơn một thángnày nàng đều rất vui vẻ .”
“Đó không phải thật sự, ta, ta là giả vờ, ta chán ghét ngươi, vô cùng chán ghét!”
“Đây không phải sự thật.”
“Không, là thật , ta hận ngươi –”
Hắn nhướng mày rậm lên, liếc một vòng trăng sáng ngoài cửa sổ,“Gì nha? Đến ngày trăng tròn nàng liền đổi tính?”
Nàng không hiểu hắn vì sao còn cười hì hì? Nàng nói chán ghét hắn , đám kỹ nữ kia có thể đã nghe thấy?
Hắn lại ôm cô vào tron ngực,“Mấy ngày nay, ta có thể không có cáchnào khác ở bên cạnh nàng,nhưng nàng vẫn phải ăn ngon ngủ ngon, có hiểuhay không?”
“Tạo sao?” Nàng thốt ra, lúc này mới cảm thấy chán nản, nàng không phải chán ghét hắn sao,Vậy tại sao còn hỏi những lời này nha?
Hắn cười tà một tiếng,“Nàng thật là lạ,mới nói chán ghét ta, vừa nghe đến ta không thể ở bên cạnh nàng,nàng lại hỏi “Tại sao?” thật nhanhnha.”
“Không có, ngươi buông ra.” Nàng giãy dụa thoát khỏi cái ôm của hắn.
“Để cho ta ôm một chút cũng được, bởi vì ta lập tức phải trở về tướng quân phủ nha,nếu cha ta phát hiện ta không có ở nơi đó,vậy thì khôngtốt lắm đâu nha.” Đến lúc đó cha hắn sẽ đưa các nữ nhân trong Tụ HoaQuán này đến nơi khác, hắn cũng không để ý mấy chuyện đó, nhưng hắn chỉsợ mỹ nhân đang ôm trong ngực cũng bị đưa đi, vậy hắn sẽ rất luyến tiếc .
Hạ Vũ Lâm không hiểu lời trong miệng hắn ‘Không tốt’ chính là cái gì, nhưng lúc này nàng chỉ mím chặt cánh môi đè nén nghi hoặc trong lòng.
“Cho ta hôn một cái, ta đêm nay mới có thể ngủ một giấc thật xong.”Nói xong, hắn nâng cằm của nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Hạ Vũ Lâm lại mất phương hướng lần nửa , nàng không biết nên làm cáigì bây giờ? Nàng dường như càng lúc càng quyến luyến nụ hôn của hắn…
Mấy ngày sau,Hạ Ngạn Quân cũng không có trở lại Tụ Hoa Quán cho nên trong quán cũng sóng yên biển lặng.
Mà nguyên nhân là đêm đó HạVvũ Lâm nói chán ghét Hạ Ngạn Quân,đám kỹnữ kia nghe được cho nên tạm thời tha chủ tớ các nàng một lần, không hềkhiển trách.
Mà hai mươi người hộ vệ kia cũng do uống trúng thuốc ngủ cho nênkhông làm hết bổn phận,trong lòng mọi người đều ăn ý ngậm miệng khôngnói chuyện đó ra, nhưng bọn họ bảo trì khoảng cách an toàn với đám kỹ nữ kia.
Ngày hôm đó cả đám người đều buồn bực, do tin tức không hề tốt từ bên ngoài truyền đến, nói Hạ Ngạn Quân tiếp đãi một đôi huynh muội xuấtchúng đi chung quanh du ngoạn, hơn nữa Hạ lão tướng đã chọn cô nươngxinh đẹp kia làm vợ hắn,Hạ Ngạn Quân cũng đã tiếp nhận rồi.
“Cái gì nha! Khó trách mấy ngày nay đều không có trở về, ngay cả nữtử chôn cùng kia cũng không để ý .” Hoàng Phương Y một thân tử sa thấybuồn bực.
“Nếu Hạ thiếu gia thật sự cưới vợ, chúng ta đây……” Một thân tơ lụavàng nhạt Vương Y Như nhìn qua rất lo lắng,Hạ Ngạn Quân có thể vì vậy mà đóng Tụ Hoa Quán hay không? Các nàng sau này đi nơi nào nha?
Một đám nữ tử thanh lâu ở trong lầu các bàn luận, mỗi người xem ra rất nhiều tâm sự, mặt lộ vẻ lo lắng.
“Đại tỷ, ngươi cũng trò chuyện a!” Hoàng Phương Y liếc mắt nhìn Lâm Doanh Quân im lặng không nói.
Nàng mím lại khóe môi……
“Này – Tỷ tại sao lại bình tĩnh như vậy? Nếu hắn không cần chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Nàng lắc đầu,“Nhà nào mà không có hoa dại, chúng ta ở kỹ viện nhìnqua còn chưa đủ sao?” Lâm Doanh Quân nói xong liền trở về phòng.
Mọi người chỉ liếc mắt một cái, cũng không nói gì trở về gian phòng của mình.
Hoàng Phương Y nhìn bóng dáng mọi người liếc mắt một cái, đột nhiêndừng lại cước bộ, quay đầu nhìn sang lầu các đông sương,nữ tử chôn cùngkia đại khái còn không biết bản thân mình đã trở thành hoa cúc tàn!
Nàng cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng bước về hướng Đông sương.
※※※
“Thực xin lỗi, Hoàng cô nương,cô không thể đi vào.” Người phụ trách canh giữ ở Đông sương vẻ mặt khó xử nhìn cô.
Hoàng Phương Y hừ lạnh một tiếng,“Như thế nào? Đã quên ngày đó uống rượu –”
“Ack,mời Hoàng cô nương đừng nữa nói, chuyện đó nếu để cho Hạ thiếu gia biết, chúng ta nhất định sẽ bị sư phụ mắng chết .”
“Tốt lắm,vậy thì cho ta đi lên, ta chỉ là nói mấy câu thì đi xuống.”
“Nhưng –”
“Nếu không được, chỉ cần Hạ thiếu gia một hồi đến, ta sẽ đi cáo trạng với hắn.”
Nghe vậy gương mặt hắn có chút khổ nhìn sang mấy sư huynh, mọi ngườilấy mắt ý bảo, mặt lộ vẻ cho phép,Hoàng Phương Y vỗ vỗ ngực hắn, cườiduyên một tiếng rồi lên lầu các.
Mà chủ tớ Hạ Vũ Lâm vừa thấy người đến là nàng,nàng không chút dođứng chặn ở phía trước Uyển Lăng,“Cô muốn làm gì? Vết thương của nàng ấy còn chưa khỏi, hơn nữa, mấy ngày nay, ta cũng không gặp Hạ thiếu gia.”
“Ta biết, bất quá, ngắn ngủn vài ngày cô đã thay đổi không ít nha, lá gan cũng lớn không ít.”
Nàng nhìn thẳng nàng,nhắc nhở chính mình không thể khiếp sợ, vếtthương trên người Uyển Lăng còn chưa có lành, nàng nhất định phải bảohộ nàng ấy.
“Tiểu thư –” Uyển Lăng thấy tiểu thư che ở trước người mình, hốc mắtđỏ lên, thanh âm nghẹn ngào, hiện tại người có lá gan nhỏ đi chính lànàng,chỉ bị quất một chút, nàng thật sự sợ tới mức toàn thân vô lực.
“Đừng sợ, ta sẽ không để choc ho em thương tổn nửa.”
Nước mắt của Uyển Lăng rơi như mưa.
Mà Hạ Vũ Lâm cũng không thể không dũng cảm, hơn nữa nửa đêm mấy ngàyhôm trước,Uyển Lăng đầy người đều là vết thương, mà nàng còn sa vàotrong ngực Hạ Ngạn Quân dịu dàng ôm hôn, nàng cảm thấy được chính mìnhkhông nên như vậy, cũng rất xin lỗi nàng, cho nên nàng không thể yếuđuối, nàng nhất định phải bảo vệ Uyển Lăng.
Hoàng Phương Y cười lạnh một tiếng,“Để làm chi? Cảm tình hai chủ tớ các người tốt như vậy?”
“Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Cũng không có gì, ta chẳng qua muốn báo cho các ngươi một tin tức tốt.”
“Tin tức tốt?”
“Hạ thiếu gia mấy ngày nay thân mật với vị hôn thê của hắn,cho nên đem toàn bộ chúng ta để qua một bên.”
Mặt nàng tái mét,“Vị hôn thê?”
“Đúng vậy, nghe nói là huynh hữu tình muội có ý, mấy ngày nay như ảnh với hình,Hạ lão tướng quân sẽ chọn một ngày tốt để hắn thành thân.”Nàng nhướng mày cẩn thận quan sát vẻ mặt hoa dung thất sắc kia.
“Tốt lắm, ta đã nói hết lời ,cô cũng nên tự lo thân mình .”
Hạ Vũ Lâm kinh ngạc nhìn thân ảnh nàng xuống lầu, nàng không nói gì nước mắt đã rơi đầy mặt.
“Tiểu thư, làm sao có thể như vậy?Em nghĩ Hạ thiếu gia đã thích tiểu thư……”
“Đừng nói nữa, cái gì cũng đừng nói, ta muốnyên lặng một chút.” Nàngtái nhợt nghiêm mặt cắt đứt lời nói của Uyển Lăng, sau đó vội vàng trởlại phòng mình.
Vị hôn thê! Nhất định là vị cô nương lần trước Hoàng tổng quản nói,mà ngày đó Hạ Ngạn Quân vội vàng trở về, nàng chỉ nghĩ đến vết thươngcủa Uyển Lăng cho nên quên hỏi việc này,! Cho dù là vài ngày nửa quyếtđịnh hôn sự, hắn cũng nên bớt thời giờ trở về cho chủ tớ hai người rờikhỏi nơi này mới phải, mà không phải chỉ lo cùng cô nương xinh đẹp kialiếc mắt đưa tình……
Hạ Ngạn Quân, lòng của nàng đã cho hắn, hắn tại sao có thể nhẫn tâm phụ tình yêu của nàng nha?
Nàng nhớ hắn, nàng muốn gặp hắn, cũng muốn hỏi rõ ràng mọi việc……
Uyển Lăng nhìn bóng dáng khổ sở của tiểu thư, nàng thật sự khônghiểu, trong khoảng thời gian này nàng còn cảm thấy được bọn họ có yêumến lẫn nhau , vì sao Hạ thiếu gia còn ở cùng một chỗ với nữ nhân khác?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.