“Trần Uy, mình… Mình đã nghĩ kỹ rồi, mình không thích cậu, cho nên…”
Lời nói đều đã nói đến đó rồi, ý tứ cậu ấy đều hiểu.
“Mình cảm ơn cậu thích mình, nhưng cậu nhất định sẽ gặp được người tốt hơn, nếu có thể nói, mình nguyện ý lấy quan hệ bạn bè cùng cậu trải qua một năm lại một năm nữa.”
Đường Tích quan sát mỗi động tác trên mặt của Trần Uy.
Cậu ấy dường như không có động tác gì, chỉ là ánh mắt nhìn cô.
“Ồ, mình nghĩ rằng cậu sẽ thật sự… Cậu thật thông minh, không bị mình lừa.”
Chẳng lẽ đây là cảnh giới cao nhất của tự mình lừa mình hay sao.
“Vậy… Chúng ta vẫn làm bạn chứ.” Đường Tích thử hỏi.
“Từ khi nào chúng ta không phải bạn bè?” Trần Uy không nghĩ không có người đến bạn bè cũng không làm được.
“Được, nếu hiểu lầm đã được giải quyết, cũng không có việc gì, vậy mình về làm bài tập trước, bye bye.”
Đường Tích vẫy tay chào tạm biệt cậu ấy, cô sợ muộn đi một phút, cô sẽ không nhịn được mà đổi ý.
“… Bye bye.” Tay trái của cậu ấy giơ lên vẫy tay với Đường Tích.
Cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy Đường Tích nữa, cậu ấy mới lấy viên kẹo gói thành hình đoá hoa ở phía sau.
“Hoá ra cô ấy không thích mình, đây là sự thật.” Cậu ấy muốn ném kẹo hoa xuống, còn không buông tay, cậu ấy nắm chặt đoá hoa ở trong tay.
Mất mát hình như là biển rộng, bi thương vô biên vô hạn bao bọc lấy cậu ấy.
“Thổ lộ nhiều như vậy, cố tình đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-on-nhu/1123490/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.