“Đưa cho vị học tỷ vừa rồi hay sao?” Mạnh Việt dường như đã biết cái gì.
“Ừm. Con gái các em đều thích ăn kẹo, cũng coi như gãi đúng chỗ ngứa.”
“Ồ, thủ đoạn theo đuổi nữ sinh của anh… ừm… có chút quá thấp.” Bạn học của cô ấy cũng không đuổi theo như vậy, thật sự cậu ấy lớn tuổi rồi, càng ngày càng già càng quê mùa.
“Vậy… Em biết cách theo đuổi?” Mẹ, nói cậu ấy già, quê mùa, cô ấy cũng không biết theo đuổi.
“Không biết.” Cô ấy mới không thèm nói cho cậu ấy.
“Không biết thì câm miệng.”
“Ồ.”
Buổi tối ngày hôm nay chú định là một đêm mất ngủ.
Đường Tích làm xong bài tập nằm ở trên giường phát ngốc, cô dường như không có chút buồn ngủ nào.
“Mình dùng ba năm đuổi kịp giấc mộng, đêm nay dường như là phải thực hiện, ngủ ngon.” Đường Tích nói với hư không.
Tưởng là nói ngủ ngon với toàn thế giới, mà cậu chính là toàn thế giới của tôi.
Mà Trần Uy ở phía xa cũng nhìn ánh trăng, cảm thấy ánh trăng hôm nay sáng vô cùng, so với bất cứ thời điểm nào cũng sáng lóa mắt.
“Ngủ ngon.”
Hôm sau đến lớp. Đường Tích tiến vào phòng học đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Trần Uy.
Thích một người, sẽ theo bản năng mà chú ý đến người đó, theo bản năng mà tìm kiếm người đó, chờ đến khoảnh khắc nhìn thấy người đó là vô cùng yên tâm.
Hôm nay Trần Uy dường như đến muộn vô cùng.
“Haizz, hôm nay chúng ta chơi tiếp nói thật hay mạo hiểm đi, hôm qua Trần Uy thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-on-nhu/1123488/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.