Chương trước
Chương sau
Edit+beta: LQNN203
Tô Dao đến nhà Trần Ngân Hà, bấm chuông cửa ở tầng dưới nhà anh, Hứa Gia Hải đang ở nhà ra mở cửa cho cô.
Tô Dao đi vào, xỏ đôi dép lê màu hồng phấn mà Hứa Gia Hải đưa cho, cô hơi ngạc nhiên: "Vừa vặn."
Hứa Gia Hải vào phòng ăn rót nước cho Tô Dao, đáp: "Đương nhiên là có người đặc biệt mua cho cô rồi. Bốn đôi xuân hạ thu đông đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cô đến."
Tô Dao nhận lấy ly nước Hứa Gia Hải đưa, nói cảm ơn: "Anh bận việc của anh đi, không cần phải quan tâm tôi." Sau đó cô ngồi trên sô pha.
Hứa Gia Hải trở về phòng, khi đi ra đã thay quần áo, có vẻ như chuẩn bị ra ngoài: "Đội trưởng Tô, tôi ra ngoài, đêm nay sẽ không về."
Tô Dao có chút ngượng ngùng: "Là do tôi sao, nếu không tôi đến phòng Trần Ngân Hà đợi anh ấy. Anh không cần phải cố ý đi ra ngoài tránh đâu."
"Không phải vì chuyện này," Hứa Gia Hải vừa nói vừa thay giày, "Thứ nhất, bữa tối tôi ăn no rồi không muốn ăn cẩu lương nữa. Thứ hai, tôi muốn sống."
Cái thứ nhất Tô Dao hiểu, cô luôn cảm thấy Trần Ngân Hà chèn ép Hứa Gia Hải: "Cái thứ hai là ý gì?"
Hứa Gia Hải nở nụ cười: "Chờ cậu ta trở lại, nhìn thấy cô đợi cậu ta, mà tôi còn ăn vạ ở trong nhà làm bóng đèn ảnh hưởng đến cậu ta, cô cảm thấy cậu ta có muốn giết tôi không?"
Hứa Gia Hải thay giày, nghĩ tới điều gì đó liền đổi lại dép lê, trở về phòng.
Tô Dao nhìn thấy Hứa Gia Hải từ phòng mình đi ra, tiến vào phòng của Trần Ngân Hà, rất nhanh lại đi ra, không biết đang làm gì.
Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Tô Dao nhìn quanh nhà, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Trần Ngân Hà mãi sau mười một giờ vẫn chưa về.
Tô Dao gọi điện thoại cho Ngô Thanh Đào: "Đào, tan làm chưa?"
Ngô Thanh Đào: "Mới vừa bận xong ạ, em được ăn bữa khuya sang trọng do đội phó Trần mua, đánh cái no nê chuẩn bị tan làm đây. Có chuyện gì vậy chị Tô?"
Tô Dao ngồi ở trên sô pha, cầm lấy cái gối màu hồng ôm lấy: "Đội phó Trần tan làm chưa?"
Ngô Thanh Đào: "Đội phó Trần vẫn chưa tan làm ạ, đang ở bộ phận kỹ thuật nhờ Cung Dương bọn họ xóa video và ảnh trên mạng. Khối lượng công việc lớn hơn nhiều so với việc bắt đám người chụp lén, phỏng chừng họ sẽ bận rộn cho đến nửa đêm."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Dao đợi Trần Ngân Hà một hồi, sau đó vô tình ngủ quên trên ghế sô pha, đến hai giờ sáng liền tỉnh lại.
Cô ngủ trên ghế sô pha không thoải mái, xoa xoa bờ vai hơi đau, đứng dậy vươn vai ôm gối đi vào phòng Trần Ngân Hà, rửa mặt trong phòng tắm của anh rồi ngồi trong phòng đợi anh.
Ba giờ sáng, Trần Ngân Hà từ Cục về nhà, thay giày vào nhà, chuẩn bị đi tắm và ngủ.
Vừa mở cửa phòng ngủ, anh đã thấy chăn bông trên giường đã bị động vào, có người đang nằm trong chăn.
Nghĩ đó là Hứa Gia Hải, anh trầm khuôn mặt bước đến, chuẩn bị ném anh ta ra ngoài, bao gồm cả chăn bông và nệm.
Khi đến gần hơn, anh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong chiếc chăn bông màu hồng sẫm, mây đen trên mặt lập tức tan biến, khóe môi bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
Anh ngồi bên giường nhìn cô một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ màu hồng mà cô mua cho anh rồi bước lại giường.
Anh tắt đèn pha và bật một ngọn đèn bàn màu cam. Căn phòng lờ mờ sáng, hơi thở của cô yên tĩnh.
Trần Ngân Hà nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên, nằm xuống bên cạnh Tô Dao, dựa vào gối, cúi đầu nhìn cô.
Cô khi ngủ trông thật xinh đẹp, lông mi dài rũ xuống, đôi môi ửng hồng, đường viền cổ áo hơi mở ra, lộ ra cần cổ thon dài trắng như tuyết, xương quai xanh gợi cảm ẩn hiện trong cổ áo, như ẩn như hiện.
Không biết mơ thấy gì, cô khẽ nhíu mày.
Anh hôn lên nơi đôi lông mày đang cau lại của cô, như thể để xua tan những muộn phiền của cô bằng đôi môi của anh. Anh không kìm lòng được, môi đi xuống giữa hai hàng lông mày của cô, hôn lên môi cô.
Sợ đánh thức cô, động tác anh rất nhẹ, nói là hôn nhưng anh chỉ chạm nhẹ vào môi cô.
Cho đến khi cô gọi tên anh trong giấc ngủ, nhìn cô nhắm mắt, đôi môi như anh đào khẽ hé mở, bất giác lẩm bẩm: "Trần Ngân Hà."
Anh không tự chủ được nữa, xoay người đè xuống cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô, liên tục hôn liếm.
Cô bị đánh thức, ngơ ngác mở mắt ra, ngửi thấy hơi thở của anh, vươn tay ôm lấy anh, lại đẩy anh ra, từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt: "Sao em lại ngủ quên mất rồi."
Nói rồi cô cầm điện thoại di động ở bên giường liếc nhìn: "Đã muộn như vậy, anh mới về à?"
Trông cô buồn ngủ kinh khủng, mắt cô híp lại mê mang, tóc bị gối làm cho rối lên. Anh đứng ở mép giường, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn cô như thể đang nhìn một con mèo con lười biếng.
Tô Dao bị Trần Hành Hà nhìn chằm chằm đến nỗi cơn buồn ngủ tan đi hơn phân nửa: "Sao vậy, muốn ăn thịt người?"
Cô vén chăn bước xuống giường: "Em không tắm rửa thay quần áo, làm bẩn giường của anh, xin lỗi."
Cô biết Trần Ngân Hà là một người ưa sạch sẽ không bao giờ để người khác chạm vào chăn ga gối nệm của mình, còn nói nếu chạm vào thì sẽ là vợ của anh, là người rất biết ăn vạ.
Trần Ngân Hà cúi xuống ngửi ngửi trên người Tô Dao, khiến cô sợ hãi trốn ra sau.
Một mặt, cô không tắm, sợ có mùi trên người. Mặt khác, anh đánh hơi như một con chó lớn, cô sợ rằng mình sẽ bị anh ăn mất.
Trần Ngân Hà lấy trong tủ ra một chiếc áo phông mùa hè ném cho Tô Dao, rồi lấy một chiếc quần lót khác của chính mình: "Áo phông vẫn có thể dùng làm đồ ngủ, nhưng hình như em không thể mặc đồ lót của anh?"
Tô Dao: "Anh nói xem?"
Trần Ngân Hà bảo Tô Dao vào phòng tắm tắm rửa, còn mình bắt đầu thay quần áo: "Anh đến phòng trực trong Cục lấy cho em."
Tô Dao nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy. Cô thường ngủ trong phòng trực với rất nhiều đồ lót dự phòng.
Tô Dao tắm xong, Trần Ngân Hà đã trở về từ Cục.
Cô mở cửa phòng tắm ra một khe hở, nói anh đưa quần lót của cô vào.
Ngay khi cô vừa đưa tay ra, người đàn ông đã nắm lấy cổ tay kéo cả người cô ra ngoài.
May mắn thay, cô đã mặc quần áo. Chiếc áo phông của anh đủ lớn để che mọi thứ cần được che đi.
Cô vừa mới tắm xong, cơ thể có mùi sữa tắm hương đào giống như của anh, ấm nóng xộc vào chóp mũi, hai má ửng hồng bởi nước nóng, hai mắt mang theo một tầng hơi nước mông lung, môi hồng nhuận.
Cô không mặc gì ngoài chiếc áo phông, giống hệt như anh đã mơ thấy vô số lần.
Hơi thở của anh dần trở nên nhanh hơn một chút, anh bế cô ném lên giường.
Tô Dao bị ném xuống mạnh mẽ, may mắn là tấm nệm đủ mềm, ngã không đau. Cô thấy ánh mắt anh càng ngày càng sâu, từ xa cô có thể cảm nhận được sự điên cuồng trong mắt anh.
Cô lùi lại phía sau, đụng phải cái gối đầu giường, bị vật gì đó cộm lên, quay lại thì thấy đó là một hộp bao cao su.
Tô Dao vừa căng thẳng vừa có chút tức giận, cắn môi ngước mắt lên: "Anh muốn làm gì em?!"
Mối quan hệ của họ chỉ vừa tốt hơn một chút, còn lâu mới đến bước phát sinh quan hệ. Cô không dám nghĩ, nếu anh ép buộc cô, cô có nên đá phế luôn mệnh căn của anh hay không.
Chỉ thấy người đàn ông trước mặt bước lên giường, đến gần cô, chống tay ở bên cạnh cô, giam cả người cô trước mặt anh, nhìn cô bằng đôi mắt sâu không thấy đáy, trầm mặc không nói lời nào.
Lúc này cô không muốn thỏa mãn anh, anh càng muốn như vậy, anh không còn là người nữa, anh là dã thú có thể xé xác cô và nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Tô Dao nắm lấy hộp bao cao su trong tay đập vào người anh: "Trần Ngân Hà, tỉnh táo lại."
Cô cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ trên người anh, gắt gao áp vào người cô.
Cô tức giận mắng anh: "Nếu anh dám, em cắt anh!"
Nhưng, anh chỉ cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn rất nhẹ, đứng dậy khỏi người cô, cầm lấy một cái gối đầu giường, lẩm bẩm nói: "Anh sang phòng bên cạnh ngủ."
"Có việc gì gọi... có việc cũng đừng gọi anh."
Anh thật vất vả mới kiểm soát được, sợ rằng lần sau sẽ không thể kiểm soát được nữa.
Anh không thể ở trong phòng này lâu hơn nữa, nếu không sẽ mất kiểm soát, người phụ nữ này quá hấp dẫn.
Sau khi Trần Ngân Hà rời đi, Tô Dao khóa trái cửa và lăn mình dưới chăn bông, cho đến khi trút bỏ được sự bồn chồn và lo lắng trong lòng, cô nhặt chiếc quần lót anh mang cho cô mặc vào rồi chui vào chăn.
Chăn bông của Trần Ngân Hà rất mềm và có mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, Tô Dao nhanh chóng lại chìm vào giấc ngủ.
Cô có một giấc mơ rất xấu, mơ thấy mình bị một nhóm người truy đuổi, cô đang đánh nhau với những người đó, và cô tỉnh dậy vì kiệt sức.
Tô Dao ngồi dậy nhìn thời gian, 5 giờ 20 phút sáng, cảm thấy cổ họng hơi khô nên đứng dậy đi rót nước.
Trời vẫn còn tối, đèn ngủ trong phòng khách vẫn bật sáng, nhưng Tô Dao cũng không bật đèn pha, đi chân trần vào phòng ăn.
Qua khóe mắt cô nhìn thấy bóng đen ngoài ban công, tưởng có trộm vào nhà, như đối mặt với kẻ thù lớn, cô nấp sau chiếc tủ bên cạnh, thò đầu ra nhìn vào ban công mà không phát ra tiếng động.
Cuối cùng cô cũng nhìn rõ hình bóng đó, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy đó là Trần Ngân Hà.
Anh đang nói chuyện điện thoại với người khác, lại thấy anh cúp máy, lấy một điếu thuốc trong bao ra châm lửa.
Tô Dao không che giấu động tĩnh nữa, từ sau tủ đi ra, vào phòng ăn rót nước.
Khi Trần Hành Hà nhìn thấy cô, anh gạt điếu thuốc chỉ hút vài hơi, từ ban công bước vào, đứng sau lưng cô, cúi người rất gần: "Khát nước?"
"Ra, đừng dựa gần em," Tô Dao ngửi thấy mùi thuốc, đẩy Trần Ngân Hà ra, "Anh không tranh thủ thời gian ngủ bù, còn ra ban công hút thuốc?"
Trần Ngân Hà từ phía sau ôm lấy Tô Dao, gác cằm lên vai cô, quấn lấy cô: "Không muốn ngủ, ngủ là mơ thấy em."
Biết không phải là một giấc mộng đẹp, Tô Dao xoay người ra lệnh: "Đi ngủ."
Người đàn ông không hề buồn ngủ, thấy cô tức giận, anh lại bá đạo hơn, ôm má cô không cho cô động đậy, hôn cô một cái rồi dừng lại để cô đi.
...
Rạng sáng, khi Tô Dao thức dậy, Trần Ngân Hà đã làm bữa sáng.
Cửa được mở từ bên ngoài.
Hứa Gia Hải ở khách sạn một đêm, bước vào: "Tôi tới ăn..."
Thấy bữa sáng của mình hoàn toàn không có trên bàn, Hứa Gia Hải sửa miệng: "Tôi lấy tài liệu công việc đi làm."
Trần Ngân Hà giúp Tô Dap lau vết sữa trên khóe miệng, đút cho cô một miếng thịt bò nhỏ, đứng dậy đi tìm Hứa Gia Hải.
Hứa Gia Hải cười hỏi: "Quà cho cậu thế nào, có phải rất kịp thời không?"
Hứa Gia Hải nhìn vẻ mặt của Trần Ngân Hà, không thể tin được: "Không phải đó chứ, đều đã ngủ chung một phòng, ngủ cùng một giường, gì cũng chưa làm, có phải cậu không được không?"
"Thảo nào từ trước đến giờ không yêu đương, thì ra là như vậy!"
Trần Ngân Hà liếc Hứa Gia Hải rồi ném hộp bao cao su vào người anh ta: "Cậu bớt nói nhảm lại."
Hứa Gia Hải từ trong tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, vừa cài cúc áo vừa nói: "Nói đi, cậu muốn tách ra khỏi mình đúng không, đồ vô lương tâm, cậu mang theo một người phụ nữ khác, còn muốn đuổi mình đi."
Trần Ngân Hà dựa vào cửa: "Không, tôi muốn mua cho cô ấy một ngôi nhà trong tiểu khu của chúng ta. Tôi muốn nhìn thấy cửa sổ phòng của cô ấy từ cửa sổ phòng của tôi, muốn xa xa nhìn nhau, cậu giúp tôi xem nhà đi."
"Cậu dứt khoát nói thẳng là mua tòa nhà đối diện cửa sổ phòng cậu không phải được rồi sao, còn xa xa nhìn nhau, văn thơ như vậy làm gì, không phải vẫn là xử nam già sao," Hứa Gia Hải nhìn chằm chằm Trần Ngân Hà, "Sao cậu không bảo cô ấy trực tiếp dọn vào, chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?"
Trần Ngân Hà nhếch môi: "Cậu không hiểu."
Tô Dao giúp Trần Ngân Hà hâm nóng ly sữa, ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Hứa Gia Hải, tự hỏi sáng sớm hai ông lớn này có thể nói chuyện gì mà lâu như vậy.
Cô đã ăn no, đặt nửa bánh trứng còn lại vào đĩa của Trần Ngân Hà.
Đặt xong mới cảm thấy có điều gì đó không ổn, làm sao tiểu tiên nam có thể ăn thức ăn thừa của người khác?
Nhưng anh cũng có vẻ thích ăn thức ăn thừa từ miệng cô, thường xuyên cướp trà sữa của cô, nước trái cây, bánh ngọt, và thậm chí cả nửa viên kẹo còn sót lại trong miệng cô.
Tô Dao đứng dậy cho tiêu thức ăn, lấy điện thoại di động ra lướt.
Sau hành động kiên quyết của Trần Ngân Hà đêm qua, các hot search về cô trên mạng đã bị xóa bỏ, không ai dám đăng tin mới, tình hình hỗn loạn đã hoàn toàn lắng dịu.
Tô Dao lướt danh sách hot search và bị thu hút bởi một mục, "Vụ cháy trung tâm thương mại Kim Bích ở Nam An".
Ngay khi Tô Dao nhìn thấy hai chữ Nam An, cô đã nghĩ đến Trần Ngân Hà, nhấp vào để xem.
Cái tên trung tâm thương mại Kim Bích rất quen thuộc, Tô Dao nhớ khi cô yêu cầu Cung Dương kiểm tra hành trình của Trần Ngân Hà, anh từng mua một tách cà phê tại một quán cà phê trên tầng hai của trung tâm thương mại đó.
Vụ cháy trông rất nghiêm trọng, các bức tường bên ngoài trung tâm thương mại bị cháy đen. Một số cư dân mạng đã đăng một vài bức ảnh về trung tâm thương mại Kim Bích trước khi nó bị đốt cháy để so sánh.
Tô Dao mở ra xem, vốn dĩ cô chỉ xem qua cho lướt thời gian, không quan tâm lắm.
Cô bị thu hút bởi bóng lưng của một người đàn ông trong bức ảnh, anh không phải là nhân vật chính của bức ảnh, chỉ chiếm một góc nhỏ của không gian, được nhiếp ảnh gia vô tình chụp lại.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, đang ngồi trong một cửa hàng bánh ngọt không mấy nổi bật.
Chiếc áo khoác Tô Dao đã quá quen thuộc, là chiếc áo cô mang đến Nam An. Người đàn ông này là Trần Ngân Hà, với thân hình và tư thế của anh, cô có thể nhận ra anh dù chỉ nhìn thấy phía sau đầu của anh.
Quay lưng về phía máy ảnh, anh đang ngồi trên ghế với một chiếc bánh nhỏ trên bàn. Trước mặt không có ai, dường như anh chỉ đói bụng và đi vào để tìm thứ gì đó ăn.
Tô Dao không phải là người bình thường, cô là cảnh sát hình sự, nhìn thoáng qua là cô đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi quay lưng lại với Trần Ngân Hà.
Mỗi người ngồi một bàn và trông như không quen biết nhau, nhưng lưng ghế lại rất gần nhau.
Tô Dao cảm nhận được rằng anh đang nói chuyện với người phụ nữ này.
Ở góc dưới bên phải của bức ảnh, có thời gian chụp của máy ảnh, tình cờ là thời điểm Trần Ngân Hà nói rằng anh đã gặp Chu Vũ Trần.
Tô Dao yêu cầu Cung Dương kiểm tra phí chi tiêu của Trần Ngân Hà. Ngoại trừ phí anh bắt xe và mua cà phê, không hề có phí mua bánh kem.
Cô hiểu Trần Ngân Hà, anh không để người khác đãi mình ăn bánh, và anh không thích dùng tiền mặt, vì anh nghĩ rằng có vi khuẩn trên đó, đến bất cứ nơi nào đều quét trên điện thoại hoặc thẻ.
Miễn là anh sử dụng thanh toán điện tử, Cung Dương không thể không phát hiện ra, trừ khi số tiền anh sử dụng không phải do chính anh đứng tên.
Nhưng chỉ ăn một phần bánh kem, có cần thiết phải giấu đến tận bây giờ không, còn dùng thẻ khác.
Người phụ nữ này là ai, mối quan hệ của anh với cô ta là gì?
Tô Dao cất điện thoại di động, nhìn bữa sáng đã chuẩn bị cẩn thận trước mặt, đầu óc rối bời.
Ngày anh tỏ tình với cô, chính anh đã nói rằng anh sẽ không nói dối cô, nếu nói dối cô thì anh sẽ xuống địa ngục. Hóa ra anh lại nói dối cô.
Trần Ngân Hà ra khỏi phòng Hứa Gia Hải, thấy Tô Dao không còn ở trong phòng ăn, trên bàn có để lại giấy ghi chú: Em ăn xong rồi, trong Cục có chuyện, đi làm trước.
Trần Ngân Hà nhặt giấy ghi chú lên, là chữ viết tay của cô, không có gì bất thường về nội dung tin nhắn.
Nhưng mặt sau của tờ giấy đã bị thủng, bị thủng khi cô viết.
Tô Dao bận rộn cả ngày, mở họp nguyên ngày, buổi tối tan làm mới có thời gian hít thở, trong khoảng thời gian này cô không liên lạc với Trần Ngân Hà.
Anh đã cố gắng nói chuyện với cô vài lần, nhưng cô trốn khỏi văn phòng với lý do bận việc, vì sợ cô sẽ cãi nhau mất kiểm soát với anh.
Buổi tối tan sở, Tô Dao không dừng lại, bắt xe về nhà.
Xuống xe, cô tìm đến một nơi hẻo lánh, gọi điện thoại đến trại giam ở Nam An, yêu cầu được nói vài lời với Minh Nguyệt.
Sau khi được chấp thuận, Tô Dao và Minh Nguyệt đã kết nối trực tuyến.
Cô chỉ hỏi một câu: "Rốt cuộc có phải Trần Ngân Hà thả cô đi không?"
Giọng của Minh Nguyệt mang theo nụ cười: "Không phải cô luôn chắc chắn tôi đang cắn anh ấy sao, bây giờ lại hỏi tôi câu này, rốt cuộc cô cũng bắt đầu nghi ngờ anh ấy rồi đúng chứ?"
"Tôi nói anh ấy thả tôi đi cảnh sát các người không tin. Tôi thậm chí đã vượt qua máy phát hiện nói dối, nhưng các người vẫn không tin tôi."
Tô Dao: "Sở dĩ cô vượt qua máy phát hiện nói dối là vì cô đã xác định nhầm người. Anh ấy có một người em trai trông rất giống anh ấy. Người để cô đi không phải là anh ấy, mà là em trai của anh ấy."
Minh Nguyệt chế nhạo: "Cho dù tôi có ngu ngốc đến đâu, tôi cũng sẽ không nhận lầm người đàn ông mình thích. Tôi đã nói cả vạn lần rồi, là anh ấy đã để tôi đi."
"Sau gáy anh ấy có một nốt ruồi màu hồng, tôi không nhầm, chẳng lẽ em trai anh ấy cũng có một cái sao?" Minh Nguyệt bật cười, "Đừng tự lừa dối mình, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, anh ấy là ác ma bò ra từ địa ngục, các người đều bị anh ấy lừa gạt."
Sau khi cúp điện thoại của Minh Nguyệt, Tô Dao ngồi bên cạnh bồn hoa, ôm lấy chân mình, đầu cô gối lên đầu gối.
Cô nhớ lại ngày Trần Ngân Hà tỏ tình với cô, cô hỏi anh có để Minh Nguyệt đi không, anh trả lời Chu Vũ Trần trông rất giống anh, sau đó chủ đề được đưa sang Chu Vũ Trần.
Anh căn bản không trực tiếp trả lời cô, mà làm cô mê hoặc bằng những lời nói.
Một lúc sau, Tô Dao từ trên bồn hoa đứng dậy, đi dọc theo con đường ra ngoài, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trần Ngân Hà.
Anh bắt máy gần như trong vài giây, có vẻ như anh đang đợi cuộc gọi của cô.
Tô Dao cúi đầu, nhìn bóng của cô trên mặt đất, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Ra ngoài nói chuyện đi."
Giọng điệu hơi nghẹn ngào, âm cuối hơi run rẩy vẫn phản bội cô.
Anh nghe thấy vậy, dường như hiểu ra điều gì đó, dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Được." Năm phút trước, anh nhận được một cuộc gọi từ cấp dưới cũ của mình ở Nam An, được biết cô đã nói chuyện với Minh Nguyệt.
Anh biết, cô đã biết.
Anh biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, nhưng anh không ngờ nó lại đến sớm như vậy, anh không kịp yêu cô đúng nghĩa.
Thấy cô không cúp máy ngay, thừa dịp không hoàn toàn quyết liệt, anh giả vờ như không biết, lừa dối bản thân muốn ở bên cô một lúc.
Anh tham lam nghe tiếng hít thở của cô qua điện thoại, còn giả vờ cà lơ phất phơ: "Muộn như vậy còn muốn gặp, nhớ anh sao?"
"Nói đi, em muốn anh trai ôm hay hôn đây?"
"Hay là muốn nói cho anh trai biết em yêu anh nhiều như thế nào?"
"Sao không nói, bị giọng nói của anh trai mê hoặc rồi à?"
Cô không trả lời, điều này làm cho lời độc thoại của anh có vẻ nực cười, cuối cùng chính anh cũng không thể nói được nữa: "Hôm nay chúng ta không gặp nhau được không?"
Dường như chỉ cần hôm nay không gặp nhau thì ngày mai họ vẫn yêu nhau.
Tô Dao hít sâu một hơi: "Một giờ sau hẹn gặp ở cửa sau công viên nhỏ của Cục." Nói xong cô cúp điện thoại.
Nhà cô ở ngoại thành, giao thông không thuận tiện lắm, đi bộ đến bến xe cũng mất hơn mười phút.
Đã rất muộn, trên đường cũng không có ai, điện thoại di động của Tô Dao vang lên, cô liếc mắt nhìn, đó là cuộc gọi của đồn công an.
"Cái gì, Phạm Hà chết rồi?!"
Tô Dao từ chối tin rằng Phạm Hà sẽ tự tử, cô đã đến thăm cô ấy vài lần.
Cô ấy đã thoát khỏi nỗi đau mất Tiểu Phong, sống và làm việc bình thường, thậm chí còn kết bạn với mấy người bạn, vui vẻ hơn trước, mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Phạm Hà nói cô ấy nhất định sẽ sống tốt, bởi vì chỉ khi cô ấy còn sống, mới có người đi tảo mộ Tiểu Phong.
Tô Dao không muốn tin: "Cô ấy chết như thế nào?"
Người ở đồn công an thở dài: "Mới ba mươi phút trước, cô ấy còn đang dọn dẹp khu vực làm việc của mình. Mọi thứ vẫn như bình thường, không có gì bất thường."
"Cho đến khi một người bán khoai lang nướng đẩy xe ba gác qua đường thì bất ngờ gục xuống, nhảy xuống sông tự tử, không cứu được."
Sau khi cúp máy, Tô Dao đột nhiên bật khóc, nước mắt như vỡ đê, không ngăn được.
Cô nghĩ Phạm Hà có thể sống tốt nếu không có Tiểu Phong, cô ấy sẽ có một khởi đầu mới, một cuộc sống mới, cô ấy sẽ gặp một người đàn ông tốt trong tương lai, yêu anh ta và kết hôn với anh ta.
Nhưng không, không phải vậy, người đó đã bỏ đi và mang theo linh hồn của cô ấy.
Cô ấy đã cố gắng rất nhiều để sống tốt, nhưng cô ấy không thể.
Cô ấy đã chết rồi, thời điểm Tiểu Phong chết, cô ấy cũng đã chết rồi.
Tô Dao nghĩ đến Trần Ngân Hà, cô chợt nhận ra mình chưa bao giờ nhớ anh như lúc này.
Cô nên tin anh, cũng như cô tin anh sẽ không hành hạ con mèo con.
Cô không muốn nghi ngờ anh hay kiểm tra anh nữa, cô chỉ muốn anh còn sống. Cô không muốn xa anh, cô chỉ cần cùng anh yêu nhau.
Cho dù Minh Nguyệt thực sự được anh thả đi, cho dù anh thực sự là một con quỷ chui ra từ địa ngục, cô sẽ kéo anh ra ngoài, rửa sạch bóng tối và tội lỗi trên người anh, để anh sống tốt trên đời.
Tô Dao lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Trần Ngân Hà để nói với anh rằng cô nhớ anh nhiều như thế nào.
Biến cố đột ngột xảy ra. Bốn năm người đàn ông vạm vỡ bất ngờ lao ra từ hai bên lối đi, họ bịt mặt, hai người cầm cây gậy dài nửa mét đập vào vai cô.
Tô Dao né tránh, dùng tay trái nắm lấy cây gậy gần cô nhất, kéo mạnh, nhanh chóng nhấc chân đá văng cánh tay của người đàn ông ra, cướp lấy một cây gậy rồi cầm trong tay.
Cô không biết những người này địa vị thế nào, cô đã đắc tội với rất nhiều người đến nỗi không thể suy ra chúng được ai thuê đến. Đánh giá từ kỹ thuật chiến đấu ổn định và tàn nhẫn của chúng, hẳn là những tên côn đồ chuyên nghiệp.
May mắn thay, chúng chỉ muốn bắt cô chứ không phải tính mạng của cô, điều này cho phép cô có cơ hội thoát ra khỏi vòng vây.
Đối diện có bốn tên côn đồ chuyên nghiệp, Tô Dao biết cường thế chỉ chịu thiệt.
Cô nhân cơ hội trốn vào rừng cây bên cạnh, chạy sâu vào trong rừng. Cô lớn lên ở khu vực này từ khi còn là một đứa trẻ, rất quen thuộc với khu rừng này, biết nơi nào là tốt nhất để tấn công và phòng thủ.
Cô định dùng ngã ba trên đường để chia rẽ chúng, sau đó phục kích để hạ gục chúng.
Kế hoạch của cô thất bại, chúng nhìn thấy ý định của cô, không cho cô cơ hội phục kích.
Tô Dao đã chiến đấu với vô số kẻ tình nghi, cô chưa bao giờ sợ hãi, bọn chúng kiêng kỵ cô, không dám giết cô, vì vậy cô sẽ chỉ có thể tàn nhẫn hơn chúng.
Cô không thể bị bắt đi, cô chưa gọi điện cho Trần Ngân Hà, chưa gặp anh. Cô chưa nói với anh rằng cô yêu anh nhiều như thế nào.
Tô Dao cầm một cây gậy và đánh nhau với bốn người trước mặt cô. Lúc đầu bọn chúng không muốn làm cô bị thương, thấy cô khỏe như vậy, nếu không động thủ thì không thể bắt được cô.
Cuộc chiến này kéo dài khá lâu, Tô Dao đánh ngã người cuối cùng, cô cũng ngã xuống đất vì bị thương và không còn sức lực.
Cô lau vết máu chảy từ trên trán xuống mắt, che bụng với hai chiếc xương sườn bị gãy, nghiến răng nghiến lợi bò ra lề đường.
Điện thoại di động của cô rơi vào bụi cỏ ven đường, cô phải nhanh chóng lấy lại. Điều gì sẽ xảy ra nếu lỡ Trần Ngân Hà không đợi được cô và không thể tìm thấy cô.
Mỗi lần tiến về phía trước, mỗi lần di chuyển, vết thương trên người đều xé toạc, không biết đã đổ bao nhiêu máu, trước mắt chỉ còn lại cỏ cây.
Cô cố gắng hết sức để leo đến mép cỏ, tìm điện thoại di động, quay số điện thoại của Trần Ngân Hà bằng những ngón tay đẫm máu.
Trần Ngân Hà không biết chuyện gì đã xảy ra với Tô Dao, anh nghĩ cô đang oán trách anh, cô sẽ rời xa anh, giọng anh rất nhẹ: "Anh đến rồi, em ở đâu?"
Tô Dao cầm điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói của anh, nước mắt liền không ngừng chảy xuống: "Trần Ngân Hà, em đau, trên người chảy rất nhiều máu, gãy xương. Em sắp sửa chết vì đau, đến ôm em đi anh!"
Cô chưa kịp nói xong thì đã thấy bóng đen xuất hiện trên mặt đường bê tông, cô nhìn lên thì thấy có năm tên côn đồ ăn mặc giống như vừa rồi.
Lần này cô phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Trước khi họ đến gần và đưa cô đi, cô nhìn lần cuối vào giao diện cuộc gọi với nỗi nhớ vô hạn, đôi mắt dịu dàng nhìn vào khuôn mặt anh.
Đôi mắt ngấn lệ, cô nói với điện thoại bằng tất cả sức lực của mình: "Trần Ngân Hà, em yêu anh!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.