Phần 9: Đất Người Quê Người Nhưng Bạc Bẽo.
Cảnh đẹp quang vắng dưới ánh trăng mờ, dần mang theo những xúc cảm bi đát chèn lên khung bậc khoái cảm.
Người thiếu nữ vẫn mở đôi mắt đượm buồn thoáng chút lạnh lẽo nhìn lên trời cao, mọi thứ thanh cao nhất với cô dần như mất dần sau nụ hôn hung bạo. Cô chỉ nhìn thấy được một chút của vẻ mặt người đàn ông, còn lại là sự u ám của màn đêm. Vừa lạnh lẽo, vừa bứt rứt với thân xác, nó cũng kêu gào trong im lặng. Đơn giản biết cành hoa bị nhổ, kẻ kia giữ chặt gió có mạnh thì cánh cũng bay còn cành vẫn nằm trọn một chỗ.
Lưỡi, môi cuốn lấy nhau. Đến cả bản thân đối phương cũng chìm dần trong men rượu. Lâm Kiều Ân cũng chỉ biết lặng đi, cô không ngăn cấm được bản thâm chìm sâu vào. Chỉ mong mọi thứ chỉ thuộc vào thân xác đừng lôi kéo về tâm hồn. Hắn và cô đều không đáng.
Cho đến khi bờ môi sưng đỏ lên với sức nóng mọi thứ mới được buông tha, ánh mắt hắn dần đọng lại trên thân xác cô. Đem theo chút muộn phiền khó nói. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
" Tôi cho anh một đêm, anh thả tôi một ngày? " Lâm Kiều Ân ra giá, đôi mắt gần như chuyển qua cầu xin. Cô cần đến một nơi, cần tìm một người ít nhất để gặp trước khi mất hết tất cả. Dù cô có thể chịu đựng đến đâu, có lúc vẫn tìm tòi lại chút yêu thương cuối cùng. Ít nhất lòng cũng hạ xuống như được đại bày.
Lục Khương Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-me-luyen-khuong-tham-bao-gio-anh-moi-cuoi/583/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.