Khi vừa xuống lầu,dưới ánh mắt phán xét của ba người anh không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.Họ nhìn anh có vẻ giống như anh không như mọi ngày ăn mặc cầu kỳ thì phải.Thật chất phong cách thời trang của anh không thua bất cứ ai trong lĩnh vực này.
Anh nhanh chân chạy tới ghế sofa thở dốc rồi mới bày tỏ ý kiến mình đi kiếm Chi để cho Ông Lý khỏi trách mắng.Vì đơn giản là tìm ai miễn nói tới Chi là ba vẫn giơ hai tay bày tỏ sự cảm ơn.
" Thưa ba mẹ cũng khuya rồi con có chút việc phải đi? vân hạnh không ạ?"
Anh biết mình có khả năng trốn nhà mà không cần báo trước.Điều khiến anh phải từ bỏ ý nghĩ đó chính là bắt nguồn từ việc anh và Chi trốn nhà nửa đêm đi ăn thịt rắn đã bị cảnh cáo.Nếu anh mà không báo trước nữa sẽ không cho chơi với Chi nữa.
Có lúc anh vẫn nghĩ trông nó kỳ hoặc thật vô lý.Tại sao lúc đó anh không phản kháng,miệng không động dù chỉ một từ.Anh thừa biết nếu mình không nói không rành sẽ có kết quả gì nơi đã tạm thời cứ áp dụng phương pháp này trước rồi hãy tính tới chuyện khác.
Ông Lý nhìn sắc mặt của con trai mà nheo mắt lại.Ông đang cằm ly nước bỗng sặc Trạch vội vỗ lưng ông cho đi bớt.Ông mong vừa rồi ý nghĩ đó sẽ bay xa.Vì đây là chuyện không thể nào xảy ra.Ông thừa biết cái hôn ước giữa hai bên gia đình nên cũng biết thân mà hứa sẽ không nói lại với bất kỳ một ai.Ông Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-luoi-tinh-khong-the-thoat/3597082/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.