Cô vẫn ngồi ăn như mọi thứ vẫn bình thường.Bởi vì mẹ cô cũng chả biết nấu ăn là mấy nên lấy mẹ cô.Ông Cố cũng chả nhàn hạ là mấy.
Nhưng đối với chính trị,nhan sắc,giàu có,trí tuệ,...còn rất nhiều thứ khác Thượng Quan Miêu có thừa.
"Bởi ông trời không cho ai tất cả chỉ tự họ sinh tự họ diệt mà có mà thôi "
Đồ ăn người làm trong nhà trong biệt thự holisun không gọi là ngon cũng không tính là dở nói chung là cũng tàm tạm.
Cô từng ăn món ăn mẹ cô nấu vào những ngày sinh nhật của cô,anh cô,ba cô.Mẹ cô nấu ăn nó không ngon một tí nào.Mỗi người đánh giá một khẩu vị khác nhau nhưng ai nấy đều lắc đầu trong thầm lặng.
Theo ý kiến nói trong lặng lẽ của cô thì:
" Con nấu không nem nếm còn ngon hơn mẹ nữa đấy "_cô chỉ dám nói theo suy nghĩ thôi nói ra sợ chắc tiêu đời luôn quá mẹ cô dữ lắm không thể động vào được một chút nào.
Ý kiến của Anh cô còn tệ hơn:
" Món ăn mẹ nấu hầu như con chỉ "miễn cưỡng" mà ăn thôi"_anh vừa ăn vừa nghĩ mà nhìn mẹ mình rợn cả xương quai hàm.
Ông Cố tuy thấy không ngon thiệt nhưng không nói thẳng nhưng lại nói dối với lòng mình.Bởi vì ông luôn nghĩ:
"Chỉ còn món ăn Miêu nấu dù dở hay ngon anh đều thích"_ông luôn mỉm cười với những món ăn mẹ cô làm mà tắm tấp khen ngon.
Còn Diễm Chi và Tuấn Khải thì bĩu mà chê nhẹ.Nhưng cố gắng quay sang chỗ khác để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-luoi-tinh-khong-the-thoat/3597066/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.