Hoàng Phong mở mắt ngồi bật dậy, người con gái dịu dàng đang đứng trước mặt hắn, cô cắn khẽ đôi môi khô khốc của mình. Cho dù có vui đến mức nào thì hắn cũng phải dằn xuống, gằn giọng nói:
- "Ai đã đưa em đến đây?"
Hắn rót thêm rượu vào ly, tầm mắt không nhìn đến cô.
Mai Linh đóng bật lửa ngồi xuống cạnh hắn, sự nhớ nhung mấy ngày hôm nay cô dành cho người đàn ông này bị vẻ lạnh nhạt của hắn như một gáo nước lạnh dội xuống khiến cho cô run rẩy. Kềm nén cảm giác muốn khóc cô nhẹ giọng đáp:
- "Em đến công ty tìm anh nhưng không gặp được, lúc đó vô tình nhìn thấy anh Minh nên em nhờ anh ấy đưa đi gặp anh".
- "Đây không phải là chỗ em nên đến, mau về nhà đi".
Hắn vẫn giữ thái độ dửng dưng đó với cô, Hoàng Phong chưa bao giờ giận cô lâu đến như vậy. Mai Linh chỉ còn cách từng chút một dỗ dành người đàn ông lớn xác này.
- "Anh vẫn còn giận em sao?"
- "Không có".
Hắn cầm lấy chiếc hộp quẹt từ tay cô tự mình châm một điếu thuốc rồi quay mặt sang nơi khác, mùi bạc hà theo làn khói bay lượn trong không khí.
- "Mấy hôm rồi anh không liên lạc với em..."
- "Cuối năm rồi, công việc hơi nhiều".
- "..."
Hít sâu vào một hơi, cố gắng gạt vẻ mặt lạnh lùng đó của hắn đi, Mai Linh nhích người ngồi sát vào hắn, cô ôm lấy cánh tay rắn chắc, tủi thân nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-long-anh/2822242/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.