Chương trước
Chương sau
Giữa trưa, Mai Linh trằn trọc thức giấc, khắp người cô đều là những vết thương xen lẫn với dấu yêu mà đêm qua Hoàng Phong để lại, cơ thể mệt mỏi rệu rã không cách nào chống đỡ nổi.

Một bàn tay ấm áp đặt vào bên má lạnh buốt, tiếng cười trầm trầm quen thuộc vang lên:

- "Bé ngoan, em mở mắt ra được rồi đó, đã muộn lắm rồi".

Hoàng Phong nói xong liền hôn lên trán cô, mùi Long Diên Hương chậm rãi vờn qua đầu mũi. Được đánh thức trong sự dịu dàng của người đàn ông khiến cho Mai Linh lười biếng không muốn tỉnh dậy.

Khẽ hé mắt, thứ đầu tiên cô được nhìn thấy chính là lồng ngực màu đồng săn chắc quen thuộc, lên thêm chút nữa là chiếc cằm cương nghị cùng gương mặt góc cạnh đầy nam tính, mắt phượng lấp lánh ý cười âm thầm quan sát con thỏ nhỏ nghịch ngợm là cô.

Bắt lấy chiếc mũi bé xinh, Hoàng Phong véo nhẹ một cái khiến cho khuôn mặt ửng hồng nhỏ nhắn hơi nhăn lại.

- "Làm gì đó, còn không mau dậy đi".

- "Ưm..."

Bị hắn trêu chọc, Mai Linh giận dỗi kháng nghị một tiếng, cô bĩu môi, nhào vào vòng tay người trước mặt.

- "Còn muốn ngủ mà..."

Cô nũng nịu buông nhẹ ra một câu, đầu không ngừng dụi vào ngực Hoàng Phong, tay đặt trên eo tráng kiện hơi siết.

Bắt lấy con thỏ béo không chịu yên phận, hắn vỗ nhẹ vào mông cô, dỗ dành một cách cưng chiều:

- "Ngoan, em phải dậy ăn cái gì đó cái đã, em có biết mình đã ngủ suốt ngày hôm nay rồi không? Thức dậy đi, anh sẽ làm gì đó cho em ăn nhé!"

Lăn lộn suốt đêm đến sáng, lại ngủ một giấc đến trưa, ngay cả hắn còn thấy đói bụng chứ nói gì đến một cô gái như Mai Linh. Vậy mà có người còn đang ậm ừ chưa đành lòng rời giường.

Da thịt ấm nóng cọ xát với nhau, củi khô dễ cháy, thoáng chốc đã khiến cho dục vọng lại dâng cao.

Mùi hương nhè nhẹ từ người dưới thân khiến cho Hoàng Phong không thể rời khỏi, hắn vuốt ve từng đường cong trên thân thể cô, bàn tay như thể bị hút chặt vào làn da mềm mại lại mịn màng tựa lụa quý.

Mai Linh ngẩn đầu thở dốc, cô cắn môi nhìn người đàn ông trước mặt, không tự chủ được mà lại dâng mình đòi hỏi được nhiều hơn.

Qua ngày hôm nay, tất cả đều sẽ khép lại...

Hoàng Phong thương xót mà áp mặt vào tấm lưng đầy những lằn roi của cô không ngừng hôn hít, mỗi khi cánh môi hắn chạm đến là mỗi lần Mai Linh cảm thấy cả người mình tê rần như bị điện giật.

...Đợi khi cô rời đi rồi, mọi thứ sẽ chấm dứt, đời này là cô có lỗi với hắn.

Bàn tay hai người đan chặt vào nhau, môi lưỡi giao hòa, cẳng chân tròn lẳng câu lên vòng eo tráng kiện của người đàn ông.

- "Ông xã, đến đây..."

Một lời này của Mai Linh đối với hắn không có bất kỳ thứ bùa thuật gì sánh bằng, hắn như con thiêu thân không ngừng lao đến gần thứ ánh sáng lóng lánh trước mặt, si mê từng ánh mắt hơi thở của người dưới thân, mặc cho cô tùy ý điều khiển.

- "Ôm em đi..."

Chất giọng khàn khàn vì tình ái của người con gái vang lên bên tai quyến rũ hắn, khiến cho hắn chỉ biết ngoan ngoãn làm theo, thậm chí là còn khát cầu hơn.

- "Nói yêu em, mau lên".

- "Anh yêu em, anh thật sự yêu em, rất yêu..."

Mồ hôi rơi đầy trên trán, mắt phượng ngày thường sắc bén giờ đây lại vì cám dỗ của dục ái mà trở nên đục ngầu mờ mịt, Mai Linh chủ động hôn hắn, áp sát cơ thể thơm ngọt của mình vào người đối diện.

Ngày cuối cùng của bọn họ, cô muốn nó trở thành thứ hồi ức ngọt ngào nhất.

Mai Linh bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy người đàn ông đang chăm chú chuẩn bị bữa trưa cho mình, một bên mặt quyến luyến áp vào tấm lưng dày rộng từng che chắn cho cô khỏi những bão tố không khỏi khiến cho Hoàng Phong ngẩn người. Hắn bật cười, hơi quay đầu ra sau muốn nhìn cô:

- "Làm sao đó? Mau đến bàn ngồi đi, anh làm sắp xong rồi".

Thế nhưng Mai Linh vẫn bám mãi không buông, cô hờn dỗi bĩu môi:

- "Em chỉ đứng ở đây thôi mà, không làm phiền anh đâu".

Để cho em ở bên cạnh anh thêm một chút đi, em sắp không còn cơ hội để ở bên cạnh anh rồi.

Đáy lòng đau đớn đến nỗi không thể hít thở, Mai Linh nhắm chặt mắt, hai đầu mày khẽ nhíu lại, cắn môi cố gắng không phát ra tiếng nức nở.

Giá như cô đủ dũng khí để bỏ qua hết tất cả, can đảm ở bên cạnh hắn.

Mai Linh từng nghĩ, nếu cô chỉ là một đứa trẻ bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường, không có gia phong lễ giáo trói buộc, không có bất kỳ cuộc hôn nhân nào ngăn cản, vậy thì có phải, cô và người đàn ông cô yêu nhất sẽ có thể ở bên nhau không?

Thực tại tàn nhẫn, mỗi một thời khắc trôi qua, bọn họ lại càng chạm đến gần thứ gọi là ly biệt.

Hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt ra, tuyệt vọng tràn ngập đã sớm không còn tìm thấy.

- "Anh ơi".

Mai Linh mỉm cười khẽ gọi một tiếng, ngay lập tức người đàn ông liền đáp lại:

- "Anh đây".

Siết chặt nắm tay, dùng sự đau đớn của móng tay khi đâm vào thịt để giữ lại chút lý trí cuối cùng, cô ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nói:

- "Ưmm...Ngày mai em phải đưa nội về nhà mẹ một thời gian, tạm thời em không thể ở đây cùng anh được..."

Nghe đến đó, Hoàng Phong liền hơi nhíu mày quay người lại, hắn ôm lấy thân thể đang căng cứng của cô, không đành lòng hỏi:

- "Vậy chúng ta lại phải xa nhau nữa sao?"

Khó khăn lắm người mới quay về bên hắn, chưa gì đã rời đi như vậy, nói hắn làm sao có thể để cho cô đi được.

Mai Linh mỉm cười dịu dàng, vuốt nhẹ sườn mặt của hắn:

- "Tạm thời là vậy".

Không, là vĩnh viễn, đời này vĩnh viễn không thể gặp lại nữa.



- "Vậy thì anh đến tìm em, anh sẽ không để ai biết đâu".

Hoàng Phong có vẻ không được vui, hắn đặt hờ hai tay lên eo cô, mắt phượng chăm chú nhìn vào người trước mặt.

Không hiểu sao hắn cứ có cảm giác mọi thứ không hề đơn giản như Mai Linh đã nói.

- "Được rồi, vậy thì để em chủ động đi tìm anh có được hay không? Có thời gian, em sẽ lập tức đến gặp anh liền".

Mai Linh mỉm cười thỏa hiệp với hắn, thế nhưng thật hư thế nào chỉ có cô là hiểu rõ.

Sau khi đã gả cho Quang Nam thì cô cũng không còn ở đây nữa, hai người bọn họ sẽ là nghìn trùng cách biệt.

- "Có được không hả? Anh đừng có buồn nữa mà, ha".

Lấy hai ngón tay của mình đẩy khóe môi của hắn lên, Mai Linh ngoài mặt thì bình tĩnh trêu chọc hắn, lại còn mỉm cười rất vui vẻ, thế nhưng sâu thẳm trong tâm can, đau đớn như đang nuốt chửng linh hồn cô.

Rốt cuộc thì Hoàng Phong cũng chỉ có thể thở dài chịu thua:

- "Đành vậy, đợi đến bao giờ em có thể trở về rồi anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời".

Nói xong, hắn liền cúi xuống hôn cô, đôi môi mỏng bạc tình không ngừng chiếm lấy hơi thở thơm ngọt, điên cuồng đòi hỏi sự đáp lại, tựa như chỉ thêm một chút nữa thôi Mai Linh sẽ biến mất trước mặt hắn.

Cả ngày hôm nay hai người ở cạnh nhau quấn quýt không rời, Hoàng Phong sau khi thực hiện nghĩa vụ mỗi ngày hôn cô người yêu của hắn năm mươi cái trong sự sung sướng thì lại tiếp tục công cuộc vận động trên giường, người đàn ông trong giai đoạn sung mãn, chỉ cần ở bên cạnh người con gái mình yêu thì sẽ tự khắc hóa thành thú dữ.

Ban đêm, trăng sáng vằng vặc, không khí oi bức của ngày hè hun đốt xung quanh. Hoàng Phong đứng vững dưới hồ bơi, cẩn thận đỡ cô bước xuống từng bước.

- "Em chậm thôi, đặt chân vào bậc thang trước đã".

Nhìn con thỏ ngốc suýt trượt ngã mấy lần mà trái tim trong lồng ngực hắn như bị treo lơ lửng, chỉ khi Mai Linh đã đến gần phía mình rồi hắn mới có thể thờ phào một tiếng.

Người con gái tiến sát về phía hắn, nở nụ cười vui vẻ, Hoàng Phong khi này mới búng nhẹ vào trán của cô một cái, lên giọng trách yêu:

- "Đồ ngốc này, em phải cẩn thận chứ".

Dù cho không đau lắm, thế nhưng Mai Linh vẫn nũng nịu vịn tay lên trán, không cam lòng nói:

- "Đã có anh ở đây rồi, còn phải sợ gì nữa!"

Nghe xong, hắn lập tức bật cười, nhấc bổng cô lên, không ngừng hôn khắp gương mặt vẫn còn ấm áp:

- "Được đó, Mai Linh càng ngày càng dẻo miệng, em cũng biết nịnh quá đi".

Mực nước cao ngang ngực hắn, nếu không phải đang được hắn bế lên thì cũng phải đến mép tai cô. Mai Linh ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, tay vòng qua cổ hắn, áo sơ mi trắng ướt đẫm lộ rõ da thịt.

- "Vậy anh có thích không?"

Mai Linh nghiêng đầu hỏi, hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên đôi má bầu bĩnh khiến cho Hoàng Phong yêu không chịu được.

- "Thích, nói ngọt vài câu nữa anh nghe xem nào".

Ban đầu hắn chỉ định trêu chọc cô một chút, nào ngờ Mai Linh lại thật sự nhìn hắn, nghiêm túc nói:

- "Ông xã em đẹp trai nhất".

- "Ông xã em tốt nhất".

- "Em yêu ông xã nhất".

- "Ông xã, Ưm..."

Người đàn ông không chờ nổi nữa vội cúi đầu hôn lên môi cô, hắn ôm cô vào lòng rồi cố tình lặn sâu xuống dưới hồ khiến cho cô sợ hãi càng ghì chặt vào hắn.Rõ ràng nước lạnh thế này nhưng không hiểu sao khắp thân thể hắn lại nóng như lửa đốt, da thịt nhẵn nhụi trong làn nước lại mềm mại đến không tưởng.

Mai Linh có cảm giác bản thân đang trôi nổi dập dềnh, cả người như được lửng lơ ở đâu đó, chỉ có vòng tay đang siết lấy cơ thể mình là vẫn còn nhận thức được.

Đến khi Hoàng Phong đưa cô trồi lên thì người con gái đã sớm xụi lơ trong lòng hắn, cô chỉ có thể cố sức mở miệng hít lấy từng ngụm không khí quý báu.

Tiếng cười trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu, bàn tay hắn vẫn đỡ dưới mông cô, lại còn lợi dụng mà bóp mấy cái, thế nhưng bây giờ đầu óc Mai Linh còn đang lâng lâng, hơi sức đâu mà quan tâm đến hắn nữa.

- "Bé cưng, đêm nay lên giường em nhất định phải nói lại mấy câu vừa nãy một lần nữa đó".

Hắn thầm nghĩ, không biết đến khi đó sẽ còn kích thích bao nhiêu nữa.

Mai Linh từ nãy đến giờ vẫn bám chặt vào người hắn, áp lực nước từ xung quanh khiến cho cô không thở được, cảm giác chới với khó chịu như muốn nhấn chìm cô xuống đáy hồ.

- "Nào, không sao đâu, em cứ thả lỏng ra một chút".

Hoàng Phong dịu dàng dỗ dành, lại cẩn thận để cô từ từ chạm chân xuống sàn hồ bơi, thế nhưng mực nước quá sâu, Mai Linh không cách nào thích nghi được.

- "Không, em sợ lắm, em không thể thở nổi".

Cô vẫn hoảng hốt bám chặt lấy hắn không buông, hai chân kẹp chặt lên phần eo mạnh mẽ. Mặc dù ở Phỉ Thúy đã lâu, cũng biết rằng nơi này có hồ bơi, thế nhưng cô chưa từng nghĩ nó sẽ sâu đến mức này.

- "Đừng lo, anh ở đây, em đứng lên chân anh cũng được".

- "Không, em không xuống đâu".

Rốt cuộc thì hắn cũng đành chịu thua cô, nhìn Mai Linh một mực bám mình không buông, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ lắm.

Cưng chiều hôn lên hai gò má đã lạnh buốt, hắn khẽ xốc người cô dậy, bước đi trong làn nước dập dờn:

- "Lúc trêu chọc anh gan em to lắm mà, sao bây giờ thì nhỏ lại rồi".

Nghe hắn nói, Mai Linh bĩu môi không đáp, cô chỉ một mực gối đầu lên vai hắn, tay nghịch ngợm huơ huơ dòng nước xao động.

- "Có muốn bơi không?"

- "Em, em không biết bơi".

Đợi cô nói xong, hắn chỉ cười cười không đáp, sau đó lại lên tiếng:



- "Hít sâu vào nào".

Mai Linh không hiểu hắn muốn gì bèn ngẩn mặt nhìn, thế nhưng hắn chỉ lập lại thêm một lần nữa:

- "Mau nào, đừng có vội thở ra nhé".

Cô khó hiểu làm sao, vừa thẳng lưng hít một hơi thật dài thì ngay lập tức Mai Linh cảm thấy trước mặt mình đất trời rung chuyển, không gian giống như bị lật ngược lại, tầm mắt mơ hồ không thể thấy rõ. Đến khi có thể lờ mờ nhìn được xung quanh rồi cô mới biết, hắn thật sự mang cô đi bơi.

Hoàng Phong một tay ôm cô vào lòng, một tay ở phía trước quạt nước, vóc dáng to lớn nhưng lại dẻo dai, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị, ở dưới hồ, hắn giống như đang tự do bơi lượn vậy.

Nghe nói nhân ngư trong thần thoại được miêu tả rất đẹp, liệu có phải cũng giống như người đàn ông uy vũ đang thỏa sức bơi lội trong dòng nước này không? Tuy rắn rỏi nhưng vẫn mềm dẻo, dù mềm dẻo nhưng rất mạnh mẽ.

Nếu như nhân ngư trong truyền thuyết đều mang gương mặt như tạc tượng của hắn hiện tại, vậy thì cô đã hiểu vì sao bọn họ lại bị truy lùng đến vậy rồi.

Quá hoàn hảo, quá động lòng người.

Thế nhưng thật đáng tiếc, điều quý giá này đã sắp không còn thuộc về riêng cô nữa rồi.

Mỗi lần nghĩ đến sau này, khi hai bọn họ chỉ còn là mối tình đầu của cô, khi bên cạnh hắn đã là người mới, khi người được chiêm ngưỡng dáng vẻ cuồng hoan của hắn mỗi đêm là một người phụ nữ xa lạ nào đó, thì trong lòng Mai Linh như thể đang bị một con ấu trùng to lớn không ngừng cắn phá, đau đến ứa nước mắt.

Hoàng Phong ôm cô ngoi lên khỏi mặt nước, một tay hắn vẫn vững vàng vòng qua eo cô, hơi thở gấp gáp mát lạnh.

Dưới ánh trăng huyền ảo, mái tóc của hắn rũ xuống, những giọt nước rơi tí tách vào mặt hồ lấp lánh, trong màn đêm mờ mịt hắn hiện ra như một vị thần. Không, hắn thật sự đã là thần rồi, là vị thần tối cao và toàn năng nhất trong lòng cô.

- "Thế nào, bé cưng có thích không?"

Hắn cười cười chạm trán của mình và Mai Linh lại với nhau, mùi Long Diên Hương đã phai nhạt đi ít nhiều, thế nhưng cô vẫn còn có thể nghe thấy được hương vị đặc trưng ấy.

- "Có, em thích lắm".

Thích đến độ cả đời không quên.

- "Vậy lần sau anh lại mang em đi bơi, bây giờ trễ rồi, mau lên bờ thôi nào".

Hoàng Phong nói xong liền nhanh chóng ôm cô đi lên bờ. Thân thể người con gái nhễm lạnh, toàn thân run lên cầm cập, đôi môi cũng bắt đầu chuyển màu tái nhợt, hắn vội vã bế Mai Linh về phòng.

Nước ấm trong bồn từ từ chạm vào cơ thể đang căng cứng, xoa dịu đi buốt giá trong từng kẽ hở. Mai Linh dựa người vào lồng ngực hắn, cô yên tĩnh nhắm mắt, hơi thở nhè nhẹ quẩn quanh bên tai người đàn ông, hai cánh tay săn chắc của hắn đang đặt trên thành bồn tắm, mùi hương tinh dầu loang dần trong không khí.

Hàng lông mi đen láy khẽ rung rinh, đôi mắt hoa đào chầm chậm mở ra, ánh nhìn mê mang khiến cho lòng người tám phần rung động.

Người con gái quay đầu lại, tay chạm vào ngực hắn, cánh môi mềm mại ngượng ngùng tự dâng lên. Ngay lập tức, Hoàng Phong giữ chặt lấy đầu cô, chiếc lưỡi như con rắn nước không ngừng lục tìm từng ngóc ngách, cuốn lấy sự mềm mại thơm ngọt mà hắn một lòng yêu thích.

- "Ưm...ưm..."

Tiếng nước đầy mờ ám vang dậy trong không gian, Mai Linh chỉ có thể yếu ớt phản kháng lại, da thịt đỏ hồng cọ sát vào thân thể màu đồng mạnh mẽ, sự non mịn mượt mà như tan ra trong vòng tay rắn chắc.

Chờ cho đến khi hắn bế cô lên giường, Mai Linh đã thần trí bất minh, cả người ngây ra như phỗng.

Người đàn ông yêu thương vuốt nhẹ đầu mũi cô, mỉm cười đầy yêu chiều:

- "Nào, ngủ đi, ngày mai còn phải đi xa nữa".

Ban đầu hắn vốn định sẽ đưa cô đi, thế nhưng Mai Linh lại một mực nói muốn tự ngồi xe đến đó, thế nên hắn mặc dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể thở dài nghe theo ý cô.

Vặn nhỏ đèn ngủ, hắn tăng nhiệt độ máy lạnh lên một chút, sau đó mới bước lên giường ôm lấy người trong lòng. Nghĩ rằng sẽ cố gắng không làm phiền để cô nghỉ ngơi lấy sức, thế nhưng Mai Linh mới là người cọ tới cọ lui trong lòng hắn.

- "Bà xã, ngủ đi em".

Thở ra một hơi nặng nề, Hoàng Phong vỗ nhẹ lên mông cô một cái, còn tiếp tục như vậy hắn sẽ thật sự không chịu nổi mất.

Người con gái ngẩn đầu lên nhìn hắn:

- "Ngày mai em đi rồi..."

Hắn cười cười hỏi lại:

- "Sao nào?"

Nghe vậy, Mai Linh im lặng không đáp, đột nhiên cô lật chăn, thoáng chốc đã ngồi lên người hắn.

Hoàng Phong híp mắt nhíu mày nhìn gương mặt ửng hồng của cô, đôi mắt long lanh nhiễm một tầng hơi nước, cánh môi bị cắn nhẹ trở nên đỏ rực ướt át, dây áo ngủ mỏng manh rơi xuống ngang vai, dáng vẻ ngượng ngùng đầy yêu kiều mị hoặc.

Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn run run cởi đi hàng nút áo của hắn, đến khi lồng ngực tráng kiện dần hiện ra, Hoàng Phong liền cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng thơm ngọt càng trở nên gấp gáp, da thịt mềm mại nóng đến phỏng tay.

Đột nhiên Mai Linh từ từ cúi đầu xuống, đôi môi như hai cánh hoa của người con gái hôn lên từng đường nét trên gương mặt hắn, tựa như muốn khắc ghi tất cả chi tiết của hắn vào lòng, sau đó, nụ hôn lại trải dọc xuống cổ, rồi áp lên ngực hắn, từng cái hôn dịu dàng nhưng lại mang tính kích thích cực cao, trong thoáng chốc, Hoàng Phong thật sự cho rằng mình sẽ bị tinh tẫn nhân vong.

Cơ thể hắn thật sự bị con thỏ béo này dụ dỗ đến phát điên rồi.

Mai Linh mấp máy môi, xấu hổ đến mức không biết tiếp theo nên làm thế nào cho phải, bỗng dưng cô nhìn thấy cả người hắn căng cứng, gân xanh nổi lên, nơi đáng tự hào của người đàn ông cũng đã ngẩn cao đầu từ khi nào.

Đêm nay cô chết chắc rồi.

Váy lụa cao cấp đan vào áo ngủ của người đàn ông nằm ngổn ngang trên nền nhà, gối mền bị vò thành một đống hỗn độn, grap tải giường nhăn nhúm ướt đẫm, trong không khí lại còn vang lên tiếng rên rỉ nỉ non, hòa cùng mùi hương tình dục khó tan. Chẳng cần nói cũng biết cuộc giao hoan vừa qua đã điên đảo đến mức nào.

Mai Linh nằm trên người hắn thở dốc từng cơn, hai mắt mông lung ướt đẫm, gương mặt nhoe nhoét nước mắt, khóe môi đỏ bừng bất thường, thân thể trắng ngần phủ đầy dấu vết chiếm hữu của người đàn ông. Bàn tay với những vết chai sạn vuốt ve đầu vai tròn lẳng mềm mại của cô, nụ cười thỏa mãn hiện lên.

Cô áp mặt vào ngực hắn, lắng nghe từng nhịp tim đập quen thuộc, cảm giác luyến tiếc khiến cho lệ nóng tự động tuôn rơi.

Sau một đêm nay, cô sẽ là người đã có gia đình nhưng còn người đàn ông mà cô yêu thì vẫn không hay biết gì cả.

Không thể gả cho hắn được nữa rồi.

- "Sao vậy Mai Linh?"

Giọng nói của hắn vang lên khiến cho cô không khỏi giật mình, khi này nhìn lại Mai Linh mới biết ngực trái của hắn đã thấm đẫm những giọt nước mắt của cô.

Hoàng Phong dịu dàng vuốt tóc người yêu ra sau mang tai, nhíu mày hoài nghi hỏi:

- "Có chuyện gì hả? Dạo này anh hay thấy em khóc lắm, có phải em có chuyện gì khó nói không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.