Vẻ mặt của Lâm Đoàn không có vẻ gì giống như anh yêu thích mèo, ngược lại giống như đang nhẫn nại để tập làm quen với một điều mà anh không thích. Tiểu Tuyết cũng hơi lớn một chút rồi, dường như chính bản thân nó cũng vô cùng kháng nghị hình thức chăm sóc thái quá này. 
‘Anh ấy làm sao vậy? Sao lại chủ động chăm Tiểu Tuyết? Ấy… anh ấy đang kẹp đuôi nó kìa.’ May mà Tiểu Tuyết rất ngoan, biết rõ đây là ba của nó. Nếu không, e là Lâm Đoàn phải đi tiêm ngừa từ nãy rồi. 
“Viên Viên? Em lại đây cho Tiểu Tuyết ăn đi.” Lâm Đoàn lập tức nhìn lên. Tiểu Tuyết thấy cô lập tức nhảy khỏi vòng tay Lâm Đoàn, co chân chạy về phía cô, dụi dụi vào đôi chân trắng nõn như đang cáo trạng. Viên Viên hơi đờ người ra một chút. ‘Sao anh ấy biết mình đang nhìn?’ 
Dù cho thiết lập nhân vật có hoàn hảo tới mức nào cũng là con người hiện đại, đâu có nội công thâm hậu hay loại trực giác nào mà phát hiện được tiếng bước chân ở khoảng cách xa như vậy? 
“Tiểu Tuyết lớn rồi, anh không cần cho nó ăn từng hạt vậy đâu. Hơn nữa cũng đừng kẹp đuôi nó, nó sẽ khó chịu.” Cô lấy hộp thức ăn đổ ra khay, để ở dưới chân cạnh ghế sofa. Tiểu Tuyết nhanh chóng chạy tới ăn một cách ngon lành. 
Nhìn mèo con ăn, hai người lại trầm mặc không nói tiếng nào. Viên Viên chậm rãi suy nghĩ lại rất nhiều chuyện kì lạ. Rồi chợt một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô. ‘Hình như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-bay-tinh-cua-nhan-vat-phan-dien/3343475/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.