Vẻ mặt của Lâm Đoàn không có vẻ gì giống như anh yêu thích mèo, ngược lại giống như đang nhẫn nại để tập làm quen với một điều mà anh không thích. Tiểu Tuyết cũng hơi lớn một chút rồi, dường như chính bản thân nó cũng vô cùng kháng nghị hình thức chăm sóc thái quá này.
‘Anh ấy làm sao vậy? Sao lại chủ động chăm Tiểu Tuyết? Ấy… anh ấy đang kẹp đuôi nó kìa.’ May mà Tiểu Tuyết rất ngoan, biết rõ đây là ba của nó. Nếu không, e là Lâm Đoàn phải đi tiêm ngừa từ nãy rồi.
“Viên Viên? Em lại đây cho Tiểu Tuyết ăn đi.” Lâm Đoàn lập tức nhìn lên. Tiểu Tuyết thấy cô lập tức nhảy khỏi vòng tay Lâm Đoàn, co chân chạy về phía cô, dụi dụi vào đôi chân trắng nõn như đang cáo trạng. Viên Viên hơi đờ người ra một chút. ‘Sao anh ấy biết mình đang nhìn?’
Dù cho thiết lập nhân vật có hoàn hảo tới mức nào cũng là con người hiện đại, đâu có nội công thâm hậu hay loại trực giác nào mà phát hiện được tiếng bước chân ở khoảng cách xa như vậy?
“Tiểu Tuyết lớn rồi, anh không cần cho nó ăn từng hạt vậy đâu. Hơn nữa cũng đừng kẹp đuôi nó, nó sẽ khó chịu.” Cô lấy hộp thức ăn đổ ra khay, để ở dưới chân cạnh ghế sofa. Tiểu Tuyết nhanh chóng chạy tới ăn một cách ngon lành.
Nhìn mèo con ăn, hai người lại trầm mặc không nói tiếng nào. Viên Viên chậm rãi suy nghĩ lại rất nhiều chuyện kì lạ. Rồi chợt một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô. ‘Hình như không phải lần đầu thế này. Không lẽ…’
Lâm Đoàn bỗng đứng dậy, anh đi vào trong như né tránh: “Em muốn ăn gì không?”
“À… em muốn ăn chút cháo được không?”
“Được, anh nấu cho em. Em ngồi đó đi.” Lâm Đoàn hành xử như thể người tối qua kéo cô đi khỏi bữa tiệc một cách thô bạo, người còng chân cô để hành hạ là một người khác chứ không phải anh. Sự đối lập này quá lớn mà dường như chỉ bắt đầu từ câu hỏi “Mình đã làm gì sai?” trong suy nghĩ cô.
“Lâm Đoàn này, em có đọc được một số bài đăng trên mạng. Hình như cô bạn gái của Lục Hoài có thai rồi.” Cô dò hỏi. ‘Liệu anh ấy có ghen không nhỉ? Có tức giận không? Bây giờ khả năng của anh ấy với Tiểu Tinh gần như bằng không rồi.’
“Ừm, sắp tới nhà họ Lục sẽ không yên ổn trong một thời gian vì Lục Hoài còn phải bận rất nhiều. Chúng ta cũng sẽ không rãnh.” Anh vừa đong gạo nấu cháo vừa trả lời. Viên Viên quan sát từng biểu cảm của anh, không bỏ qua dù là chi tiết nhỏ nhất. ‘Là mình hiểu lầm hay anh ấy không có tình cảm với Tiểu Tinh? Um… không thể, nếu không thì sao theo nguyên tác anh ấy lại làm vậy với cô ta. Hay… anh ấy muốn nhân cơ hội này hại Lục Hoài để cướp Tiểu Tinh?’
Lâm Đoàn chợt ngưng động tác lại và nhìn cô. Anh cẩn thận đặt cái nồi lên bếp, sau đó trầm giọng bảo: “Em vào trong nghỉ ngơi đi, sắp tới cũng không rãnh rỗi đâu nên đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
“À… được rồi.” Cô gật gật đầu rồi quay lại sofa. ‘Đồ hung dữ!’
“Hay em quan tâm Lục Hoài? Hình như biệt thự mà cậu ta và bạn gái đang ở cách đây không xa.”
“Em không cần biết.” Có khi ở gần hai người họ lại xui xẻo thêm ấy chứ.
“Tốt nhất là theo lời em nói.” Dường như trong lời nói của Lâm Đoàn ẩn chứa một sự nhẹ nhõm nào đó. Hành động, lời nói của anh càng lúc càng khả nghi.
“À phải rồi, cô gái tối qua là ai vậy?”
“Một nhân sự nhỏ thực tập trong công ty, vào công ty trước khi em ngưng làm việc một tuần nên em chưa gặp.”
“À.” Lợi dụng đặc điểm này thì có thể dệt lên một câu chuyện tình công sở đúng chất ba xu rồi.
“Sao cô ta có được thiệp mời vậy?” Một nhân sự nhỏ như vậy, làm sao nhận được thiệp mời cơ chứ? Nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô ta hôm đó thì khó có thể là con nhà hào môn được.
“Cô ta đi cùng nhà họ Ngô. Là em họ hàng xa của Ngô Vân Thư của phòng nhân sự nên được đi theo.”
‘Lại là Vân Thư.’ Cô rũ mắt. “Ồ, khéo có khi…”
“Mẹ cũng nghĩ như em, nhưng Vân Thư kia rất thông minh. Sau khi thấy người mình đưa tới gây họa thì liền đứng ra nhận tội, chấp nhận hạ cấp và làm không lương nửa năm. Về tình về lí đều không còn lí do để truy cứu thêm.”
“Rất thông minh.” Cô cảm thán. ‘Nửa năm tiền lương tuy nhiều, nhưng đối với một tiểu thư như cô ta thì cũng chẳng đáng bao nhiêu cả. Ngược lại lại làm cho hình ảnh bản thân trong mắt người khác thêm sạch sẽ rõ ràng, lưu lại ấn tượng tốt với cấp trên.’
“Bên cạnh đó, cô gái kia thật sự không có thai.” Lâm Đoàn nói, có chút sốt ruột.
“Em biết mà, nhìn cô ta hôm đó cũng rất rõ ràng, chỉ có kẻ ngốc mới bị lừa.” Và trong bữa tiệc đó có hàng trăm kẻ ngốc - những kẻ ngốc được nạm tiền vàng trên người. “Có ai đứng sau cô ta không? Dù sao thì em không nghĩ lại có người ngu ngốc tới vậy.”
“Anh có điều tra, gia đình cô ta quả thật đang cần rất nhiều tiền. Nhưng cô ta không khai nhận, cũng chẳng có thêm chứng cứ gì. Cô ta chỉ nhận nhà cần tiền nên mạo hiểm một phen, nếu được thành phượng hoàng thì tốt, nếu không thì ăn vạ thêm chút tiền.”
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
THÔNG BÁO TẠM DROP. Nguyên nhân do hiệu suất tác phẩm không được như mong đợi, không khả quan. Thêm vào đó tác giả có việc riêng (lí do gia đình và việc học ôn chuẩn bị cho thi học kì 1, tiếp đó là các kì thi ĐGNL và tốt nghiệp THPT) nên sẽ tạm ngưng ra tác phẩm mới trong hơn nửa năm.
SPOIL (các bạn có thể không đọc nếu muốn chờ đến khi tác phẩm tiếp tục ra): Lâm Đoàn chính là hệ thống và từ chương 3 đã hint anh có thuật đọc tâm. Hành động cưỡng ép các thứ của Lâm Đoàn là do anh muốn ép mình thành hình mẫu mà Viên Viên thích (kiểu bá đạo tổng tài như Lục Hoài),nhưng do không phải con người thật của anh nên tất cả hành động đều khó hiểu và thiếu logic. Kiếp trước anh vẫn chỉ yêu Viên Viên, đối với Tiểu Tinh chỉ là cảm thấy cô ấy có nét giống cô lúc nhỏ, không ghét anh nên mới để ý một chút. Sau đó hành hạ giày vò Tiểu Tinh phần lớn là vì trút giận thay cô (lúc đó đã mất).
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]