“Tít… tít… tít…”
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên dứt quãng, người con gái yếu ớt nằm trên băng ca với vết máu loang lỗ trên người như muốn nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng mà cô đang mặc. Người con trai bên cạnh rối bời, gương mặt điển trai ngập trong nước mắt và lo lắng. Hắn nắm lấy tay cô gái, giọng nói run rẩy: “Đừng… An An… em cố gắng một chút… sắp tới rồi… em đừng bỏ anh…”
Trái ngược với sự run rẩy gấp gáp của hắn, cô gái nằm trên băng ca lại bình tĩnh một cách lạ thường. Cô hơi gượng cười, lắc đầu: “Không kịp…”
“Đừng… đừng bỏ anh… anh… anh vẫn chưa kịp mua bánh dỗ em… em vẫn chưa hết giận anh… chúng ta còn chưa… còn chưa kịp đi công viên nước mà… ngoan… chỉ cần em khỏe lại, em muốn gì cũng được, có được không? An An… đừng bỏ anh mà… anh cầu xin em…” Người con trai kiêu ngạo gần như sụp đổ tại chỗ. Cô gái lại chỉ mỉm cười. Cánh tay mảnh khảnh run rẩy đưa lên, chạm vào bên má hắn rồi yếu ớt bảo: “Em không… giận nữa… anh phải đi công viên nước đó… thay phần em nữa…”
Như một lần hồi quang phản chiếu, hơi thở cuối cùng của cô được dùng để nói ra lời dặn ấy rồi trút đi hoàn toàn. Chàng trai sững sờ, cùng với tiếng máy đo nhịp tim kêu lên, tiếng gào thảm thiết của hắn như muốn xé nát cõi lòng người khác.
- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
“Hoàn thành rồi. Phải thay đồ mới được.” Cô gái ban nãy còn yếu ớt nằm trên băng ca, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-bay-tinh-cua-nhan-vat-phan-dien/3325041/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.