Tôi không rõ đây là cảm xúc gì, như một niềm vui đã mất đi mà tìm lại được, nhưng không như vậy mà thả lỏng, tôi vừa nóng vừa mệt, mắt còn rất đau, dép nhựa bị mặt đường hun nóng sắp hòa tan, tôi khép mắt lại, chậm rãi lê bước trở về.
Tần Sâm đang ngồi trên bậc thang ở dưới lầu, giống như cá nước ngọt bị ném vào trong biển rộng, hắn đau đớn, mê mang, giãy giụa hít thở, nhìn tôi tựa như cách một lớp nước nhìn mặt trời đang biến dạng. Nhưng trạng thái của tôi cũng không tốt là bao, mặt xám mày tro, tay chân đều là bùn đất và mồ hôi. Nhìn qua thật buồn cười, tôi nghĩ thầm.
Tần Sâm không cảm thấy tôi buồn cười, vừa đi đến trước mặt hắn, hắn gấp gáp nắm lấy bàn tay tôi: "Cô đi tìm tôi?" hắn nói.
"Ừm". Tôi gật đầu, tôi phát hiện giọng mình cũng rất buồn cười, vì phải kiềm chế mà cuộn thành một đoạn gắt gao, cảm xúc bộc lộ giống như cuộn dây thép xượt qua dây thần kinh người nghe.
"Thật kỳ lạ". Tần Sâm lẩm bẩm nói: "Mỗi lần tôi cảm thấy mọi việc tốt lên, kết quả sự việc càng ngày càng xấu. Mỗi một lần, tôi sống đến bây giờ, mỗi một lần..."
"Vì sao tôi vẫn chưa chết...?"
"Tần..."
Tầm mắt chuyển về phía tôi, giống như bừng tỉnh - ngộ ra, hắn chấn động, ánh mắt sinh ra sự sợ hãi lớn lao:"Cô đừng tốt với tôi như vậy, được không?"
Nói lời này xong muốn đẩy tay tôi, bàn tay nắm đến càng chặt, ánh mắt giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-anh-sang/2588401/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.