Vào ban đêm. Tần Sâm lại bị mất ngủ, nhưng vẫn không đánh thức tôi, trong lúc mơ mơ màng màng tôi cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm mình, cố gắng mở to hai mắt mới phát hiện ra hắn. So với ngày trước, lần này người ngồi ở gần hơn, người dựa vào mép giường, nhìn thẳng vào tôi.
"Không ngủ được à?" Tôi hỏi.
"Tôi đánh thức cô sao?" Tần Sâm nói: "Tôi nghĩ mình đã rất nhẹ nhàng"
"Không". Tôi thật sự không mở nổi mắt, đành phải nhắm lại:"Tôi cảm giác được anh...anh muốn nói chuyện phiếm không?"
"Cô không buồn ngủ à?" Tần Sâm hỏi.
"Có". Tôi dụi dụi mắt:"Nhưng nếu anh muốn nói chuyện, tôi có thể thức cùng".
"Buồn ngủ thì ngủ đi." Tần Sâm nói.
"...Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy tôi cũng không ngủ được". Tôi thở dài, dứt khoát ngồi dậy khoanh chân lại, Tần Sâm thấy vậy đứng lên, nói: "Vậy cô ngủ đi, tôi về phòng đây".
"Aiz, đừng đi" Tôi giữ chặt cổ tay hắn, kéo lại:"Chúng ta nói chuyện phiếm đi".
Vì vậy Tần Sâm lại ngồi xuống sàn nhà, hai người nhìn nhau một lát, hắn nói:"Tôi không biết nói chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng được..." Tôi nói: "Bác sĩ hôm nay đem lại cảm giác gì?"
"Cũng được."
"Thật hả?" Tôi hỏi: "Nếu anh cảm thấy không hợp, chúng ta có thể đổi bác sĩ khác".
"Không cần" Tần Sâm lắc đầu, "Cô ấy khá tốt."
"Tốt chỗ nào?" Tôi truy hỏi.
Tần Sâm suy nghĩ một hồi lâu, trả lời: "Chính là, không có chỗ nào không thoải mái".
"Được rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-vao-anh-sang/2588390/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.