Tần Hoài Thành nhìn Trình Lệ với đôi mắt như phát ra tia lửa, anh ta gằn từng chữ:
"Mày là thằng nào? Ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện."
Trình Lệ mỉm cười, lông mày giãn ra rồi nghiêng đầu nhìn tôi: "Tôi ấy hả?"
"Tôi là... lốp dự phòng của chị ấy."
Ánh mắt của cậu ta có chút trêu chọc, nhất thời tôi cũng không biết phải nói gì tiếp theo.
Sau lưng Tần Hoài Thành, Thẩm Giảo cũng bắt đầu tái mặt, cô ta tiến lên một bước rồi ngẩng đầu nhìn Trình Lệ "Trình Lệ... em đừng tức giận rồi nói bừa."
Trình Lệ hơi không kiên nhẫn: "Chị là ai?"
Sắc mặt Thẩm Giảo tái nhợt, nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng gượng cười:
"Chị là Thẩm Giảo, ngày đó chúng ta từng uống rượu với nhau, em không nhớ à?"
Cách cô ta nói chuyện với Trình Lệ thực sự là rất hèn mọn nhẹ nhàng.
So với thái độ hất hàm sai khiến khi ở với Tần Hoài Thành thì đúng là một trời một vực.
Tôi bỗng nhớ đến một câu nói kia, tôi yêu em, em yêu một thằng ngốc, thằng ngốc ấy lại không thương em.
Tôi là lốp dự phòng của Tần Hoài Thành, Tần Hoài Thành là lốp dự phòng của Thẩm Giảo, Thẩm Giảo là lốp dự phòng của Trình Lệ.
Và bây giờ, Trình Lệ lại nói cậu ta là lốp dự phòng của tôi.
Bốn người chúng tôi hóa thành một vòng lốp xe luân hồi bất tận.
Nhưng mà Trình Lệ cũng không có hứng thú gì với Thẩm Giảo, cậu ta không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-nguoi-thuong-cung-hoa-lop-du-phong/2991797/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.