Buổi sáng hôm sau, Emma phát hiện thấy một triệu chứng của bệnh tương tư: cô không thể ăn được. Hay nói đúng hơn là cô không thể ăn được trước mặt Alex. Cô không gặp phiền toái gì khi không có anh ở trong phòng.
Khi cô xuống nhà ăn sáng, Sophie, bà Eugenia và Belle đang ăn. Emma đã đói ngấu và chuẩn bị oanh tạc món trứng ốp ngon tuyệt.
Đúng lúc đó Alex đến.
Dạ dày Emma bắt đầu xốn xang như chim ruồi vỗ cánh. Cô không nuốt nổi miếng nào.
"Trứng ốp không phải là món cháu thích à?" bà Eugenia hỏi.
"Cháu không đói lắm," Emma đáp nhanh. "Nhưng ngon lắm, cảm ơn bác."
Alex khôn khéo chọn chỗ ngồi ngay cạnh cô, nghiêng đầu thì thầm, "Anh không hiểu sao em biết ngon khi mà em còn chưa thử miếng nào."
Cô mỉm cười yếu ớt và đưa một thìa vào miệng. Nó có vị như mùn cưa vậy. Cô nhìn sang bà Eugenia. "Có lẽ cháu cần chút trà."
Đến bữa trưa, Emma tưởng mình sắp chết đói. Alex phải chăm lo một số công việc ở điền trang, vì vậy buổi sáng cô và Belle đi thăm thú ngôi nhà. Khi họ đến phòng ăn nhỏ, tim cô hụt hẫng vì không thấy anh ở đó.
Tuy nhiên, dạ dày lại mừng rơn.
Cô nhanh chóng chén sạch một đĩa gà tây quay và khoai tây, sợ rằng anh có thể đến bất kỳ lúc nào. Sau khi xơi hết phần đậu và măng tây thịnh soạn, cô bèn hỏi bà Eugenia xem giờ này anh ở đâu.
"À, bác hy vọng nó đến ăn cùng chúng ta," mẹ anh trả lời. "Nhưng nó phải đi đến góc Tây Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-cung-khep-nhung-thang-ngay-don-doc/91009/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.