Boston, Massachusetts
Tháng Hai năm 1816
“Cha đuổi con đi à?”
Đôi mắt tím biếc của Emma Dunster đầy vẻ kinh ngạc và thất vọng.
“Đừng thảm thế,” cha cô đáp. “Tất nhiên cha không đuổi con rồi. Con chỉ đến London sống một năm với các em họ con thôi.”
“Nhưng con đến London rồi. Hai lần cơ.”
“ Phải. Thì bây giờ con đã lớn hơn rồi.” Ông hắng giọng vài lần và thả lỏng người.
“Nhưng...”
“Cha không hiểu việc này thì có gì khó khăn nhỉ. Henry và Caroline yêu mến con như ruột thịt, và chính con cũng kể với cha là con quý Belle và Ned hơn bất kỳ người bạn nào của con ở Boston.”
“Nhưng họ vừa mới đến thăm chúng ta hai tháng. Chứ có phải gần đây con không gặp họ đâu.”
Ông John khoát tay. “Mai con sẽ phải cùng họ lên tàu quay lại Anh, thế thôi. Đến London đi Emma. Đi cho vui.”
Cô nheo mắt. “Cha đang định gả chồng cho con à?”
“Tất nhiên là không. Cha chỉ nghĩ rằng thay đổi không khí sẽ tốt cho con.”
“Con không đồng ý. Có hàng nghìn lý do khiến con nhất định không được rời Boston lúc này.”
“Thật à?”
“Vâng. Ví dụ, gia đình này. Ai sẽ quán xuyến công việc nếu con đi.?”
Ông John mỉm cười khoan dung với con gái. “Emma, chúng ta sống trong một ngôi nhà có mười hai phòng. Không có nhiều việc phải quán xuyến. Cha tin chắc rằng chút việc cần thiết thì bà Mullins có thể làm được.”
“Vậy tất cả bạn bè của con thì sao? Con sẽ nhớ họ khủng khiếp. Mà Stephen Ramsay sẽ là người thất vọng nhất nếu con đi đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-cung-khep-nhung-thang-ngay-don-doc/90996/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.