“Tại sao lại…” 
Trương Thịnh Hàm nói không nên lời, cô hạ mình ngồi bệt xuống đất đỡ lấy đầu của Thục Thanh Di. Cô bối rối lẫn hoảng hốt nhìn anh nằm trong vòng tay mình, khóe miệng trào máu tươi. 
Đám bạo động đã bị cảnh sát tóm gọn, bọn họ nhận ra ở đây có người bị thương lập tức hô hoán gọi xe cứu thương đến. 
Lần đầu tiên bị như này, cảm giác đúng là khó chịu thật. Cơ thế mình… giống như bị rút đi hết sức lực vậy, cả máu cũng thế. Nhưng mà, nếu như người nằm đây là người trước mặt thì mình… Sẽ nỡ sao? 
Thục Thanh Di hơi cong khóe môi, máu sau lưng anh lại giống như ồ ạt mà tuôn ra vậy. Mi mắt ướt đẫm, cũng không rõ là vì đau mà thế hay vì một điều gì khác tiếc nuối. Anh nhìn Trương Thịnh Hàm bằng đôi mắt dần nhòe đi, nghe thấy tiếng cô nức nở. 
“Thanh Di! Anh không được ngủ! Anh có nghe tôi gọi không?” 
“Hức! Thanh Di à!” 
Anh nhíu đầu lông mày, mệt mỏi cùng đau đớn khiến anh không tài nào mở nổi mắt. 
“Nếu… Như…” 
Nếu như, tôi ngủ mãi không dậy được nữa thì sao? 
Tiêu cự trong mắt dần mất đi, Thục Thanh Di dường như rơi vào trạng thái mơ hồ không còn rõ gì nữa. Trương Thịnh Hàm hoảng loạn cực độ, vì tại nơi này cô chỉ có mỗi anh là người mình quen biết. Nước mắt rơi lã chã, tim hẫng đi một nhịp lại vô thức thấy rất đau. 
“Thanh Di? Thanh Di?” 
Vụ xả súng ở Thái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-anh-se-hoi-han/3549054/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.