Sáng hôm sau. 
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ từ hành lí cho đến việc mang theo các đồ dùng đi kèm, Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm đi taxi để đến sân bay. 
Hai người mỗi người một phong cách. Nếu như anh không muốn bị người ta nhận ra và đám phóng viên chú ý nên chọn phong cách kín đáo, thì cô lại rất năng động. Thục Thanh Di đeo kính râm đen và khẩu trang cùng màu, áo sơ mi trắng cùng quần jean. Anh xắn tay áo lên một cách tùy tiện, cổ áo cũng hở ra để lộ phần xương quai xanh. Trương Thịnh Hàm mặc váy tennis màu xanh da trời viền trắng, cùng với áo polo màu hồng nhạt đáng yêu. 
Cô là lần đầu tiên ngồi máy bay nên vừa hồi hộp vừa phấn khích, nghĩ rằng lúc ngồi cạnh cửa sổ nhìn từ trên cao xuống sẽ rất đẹp. 
Nhưng thực tế thì… 
“Này! Ai một mực muốn ngồi cạnh cửa sổ để ngắm trời ngắm mây hả?” 
Thục Thanh Di nhìn Trương Thịnh Hàm đang bám chặt lấy mình, cô vùi mặt mình vào bả vai anh mà run rẩy. 
Xấu hổ muốn chết! Ai mà biết nó lại cao và làm mình chóng mặt thế đâu chứ? 
Cô lắc lắc đầu, cứ không dám quay mặt nhìn ra cửa sổ. Anh thở dài một hơi, quay người sang đưa hai tay bợ lấy mặt cô rồi bảo. 
“Nhìn ra xa, đừng nhìn xuống dưới! Nhát như thỏ đế mà cứ hay làm màu!” 
Trương Thịnh Hàm làm theo lời anh, cố gắng thả lỏng tinh thần một chút rồi nhìn ra phía xa. Mây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/roi-anh-se-hoi-han/3549049/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.