Bóng người được ánh đèn hắt xuống, nằm lọt thỏm giữa bóng của những tán cây lớn, khiến thứ ánh sáng vốn đã tối tắm càng thêm phần ngột ngạt
Lâm An ngẩng đầu, mặt mũi tái nhợt, nhìn Từ Tân đang dùng vẻ mặt u sầu nhìn mình một hồi, chợt giương khóe môi nở một nụ cười.
Tiếng mưa rơi trên tán ô nghe vừa trầm đục vừa sầu não.
Đằng chân trời chợt vang lên tiếng sấm gầm văng vẳng, khiến lòng người nghe lại càng thêm phiền muộn.
Tiếng Từ Tân vang lên khàn khàn giữa tiếng gió mưa ào ạt, “… Tại sao không về?”
Đi kèm với cơn giận không kịp kìm lại, “Cậu điên rồi à!”
Lâm An không đáp, chỉ nâng tay phải của mình lên, nhưng bởi vì động tới vết thương nên lại hạ xuống, hơi nhíu mày lại.
Từ Tân cũng phát hiện ra, dõi mắt nhìn theo cử động của người trước mặt. Trên băng gạc trắng đã bắt đầu thấm vết máu, còn bị ướt nước mưa, vết máu thấm càng thêm loang lổ nhạt nhòa.
Bị những mảng màu loang lổ đó đâm vào mắt phát đau, Từ Tân nhắm mắt lại. Hồi lâu hắn mới mở mắt ra, giữ giọng lạnh lùng cứng rắn nói tiếp, “… Lúc sáng ở bệnh viện tôi đã nói rồi, cậu không nghe rõ đúng không?”
Lâm An vẫn giữ im lặng như trước.
Từ Tân hít sâu một hơi, giọng hắn càng lúc càng trầm, “Bảo cậu đi khỏi C thị ngay, cậu cũng không hiểu, phải vậy không?!”
Lâm An chẳng nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn hắn.
“Vậy được,” Từ Tân nhắm mắt, quay giây lát lại mở ra, màu đen trong đáy mắt hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ri-sat/527957/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.