Thành phố vào buổi tối có cảm giác khác hẳn so với ban ngày.
Lần cuối Lâm An tới đây là hồi tháng tám, tiết trời vẫn còn nóng. Cũng là ờ đây, lần đầu tiên anh gặp lại Từ Tân sau mười hai năm đằng đẵng.
Anh đứng trước cửa nhà hàng, xung quanh là đèn đuốc sáng choang, ngẩn người. Cảm giác hoảng loạn và sợ hãi kìm nén trong lòng từ hơn hai tháng trước hình như lại vừa mới cuồn cuộn dâng lên theo từng mạch máu của anh.
Tiếng Bạch Tĩnh vẫn còn văng vẳng bên tai. Những lời ấy giống như vô tình đã giải đáp được khúc mắc trong lòng bấy lâu, nhưng anh lại chần chừ không muốn đối mặt cũng chẳng muốn tra hỏi.
Từ Nguyên đột ngột đi ra từ cửa hầm để xe cách đó không xa, thoắt cái đã chạy tới trước cửa nhà hàng.
Cô nàng nhìn thấy anh đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì lấy làm kì quái, “Thầy Lâm, sao lại đứng ngây ra ở cầu thang làm gì thế? Không đi vào ạ?
Dường như Lâm An lại chẳng nghe thấy, cứ đứng ngây ra nhìn vào khoảng không như vậy mãi, chẳng rõ là đang nhìn cái gì.
Từ Nguyên huơ huơ tay trước mặt anh, gọi thêm một tiếng, “… Thầy Lâm?”
Lúc này Lâm An mới sực tỉnh, thôi không nhìn khoảng không đến ngây người nữa. Nhìn khuôn mặt có ba phần giống với người kia đang đứng ngay trước mình đây, qua một lát anh mới cười trừ, ngăn lại cảm giác hồi hộp trong lồng ngực, “…Chú của em đâu rồi?”
“Chú ấy á? Vừa tới thì gặp Cát Tĩnh và chủ nhiệm Trần nên nói chuyện cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ri-sat/527949/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.