Gió đêm hiu hiu thổi. Lâm An đứng một mình ở ngoài cửa, nhìn theo hướng người kia đi khuất đã lâu, đoạn mới chậm rãi đi theo. Trong phòng mang cảm giác bức bách khiến người ta buồn bực, hai người đều không mở lời. Tuy là Lâm An nhận ra rằng Từ Tân đang tức giận, cậu vẫn cứ im lặng.
Một ngày khiến người ta mệt mỏi trôi qua. Sớm hôm sau tỉnh lại, chiếc ghế lại được đặt cạnh giường như trước, bên trên vẫn là thuốc và đồ ăn sáng. Nắng đã xuyên qua màn sương sớm, rọi vào phòng, chiếc giường còn lại chẳng biết đã trống không từ bao giờ.
Lâm An máy móc ăn sáng, uống thuốc xong xuôi, lại ngồi thẫn thờ trên giường. Sau đó quyết định cầm găng tay đi đến xưởng.
Quả nhiên là Từ Tân đang ở đây. Hắn thấy cậu tới, không khỏi nhíu mày một cái. Đứng phía sau đống máy móc, hỏi, "Tới đây làm gì?"
Lâm An đứng ở cửa, bước về phía hắn, nhẹ giọng đáp, "Làm việc."
Hơi ấm đột nhiên sát bên làm động tác trên tay Từ Tân chậm lại, nhưng không tiếp lời. Lâm An nói xong câu đó cũng lẳng lặng chăm chú nhìn bản vẽ bày trên mặt đất, qua hồi lâu thấy người còn lại không phản ứng gì mới nghiêng đầu nhìn qua.
Từ Tân mang vẻ mặt tối sầm nhìn cậu chằm chằm.
Lâm An thấy sắc mặt hắn không vui, bồn chồn không nói nên lời, đoạn mới bổ sung thêm, "Bớt sốt rồi mà..."
Từ Tân bình tĩnh lại, làm bộ lạnh nhạt nhưng vẫn không quên liếc mắt tới chỗ bị thương của cậu nhìn một cái. Thế nhưng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ri-sat/527918/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.