Từ Tân quay lại, miệng còn ngậm một điếu thuốc nhưng không thấy châm lửa. Hắn không nhúc nhích, đưa mắt quét mấy lượt từ chân đến đầu, hồi lâu mới bỏ điếu thuốc trong miệng ra, hỏi, "Về chưa?"
Lâm An gật đầu.
Lại một cơn gió lớn mang theo cả nước mưa thổi ào đến, vừa ướt vừa lạnh. Từ Tân vốn đã ngồi ở đây một lúc nên chắc đã quen, còn Lâm An thì không khỏi run lên. Hắn nhìn cậu một cái, đứng lên phủi phủi quần, tiện thể dẫm cho tan hết tàn thuốc trên mặt đất, thản nhiên nói, "Thế thì đi."
Nói xong nhấc dù lên, mở bung ra bước xuống cầu thang.
Lâm An ngẩn ra, rồi mới vội nhặt cây dù còn lại lên đuổi theo.
Hai người cứ thế một trước một sau mà đi. Lâm An nhìn bóng lưng thẳng tắp cứng cỏi lại có chút thong dong trước mặt, do dư hồi lâu mới lắp ba lắp bắp, "Anh, anh Từ, cảm ơn anh..."
Từ Tân không nghe thấy, dừng bước quay lại liếc cậu, "Gì cơ?"
Lâm An lấy hơi nói lại một lần, ai ngờ vừa dứt lời thì một trận cuồng phong bất ngờ thổi tới, cậu không kịp đề phòng, cây dù bị gió thổi ngược về sau, người cũng bị kéo theo. Từ Tân thấy cậu khó khăn quá, không nhịn được vươn tay kéo lại.
Đến được trạm xe thì ống quần của hai người cũng đã ướt đến quá nửa. Từ Tân tiện tay sờ áo kiểm tra, ngoài tay áo và vai có ướt một chút, còn lại cũng tạm coi như là khô ráo. Quay sang nhìn Lâm An, lại thấy thằng nhóc này thảm hơn mình rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ri-sat/527907/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.