Cảm giác khó xử lan tràn trong bóng tối.
Vậy mà Lâm An lại không hề né tránh, cứ im lặng nhìn hắn, đôi môi hơi chuyển động, lại chạm một cái nữa.
Từ Tân không do dự thêm nữa, vươn tay nắm lấy cằm cậu, cố gắng nhìn vào đôi mắt kia tìm ra một tia mơ màng nên có của người say rượu, "Mày uống nhiều quá rồi." Người nọ không lên tiếng, cũng vẫn không chớp mắt nhìn hắn. Sắc mặt Từ Tân dần trở nên trầm lạnh, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn chỉ nói, "Mày uống nhiều rồi."
Nói xong, cái tay đang đỡ người cũng dứt khoát buông ra, vặn chìa khóa một mình đẩy cửa đi vào phòng. Đi được hai bước lại dừng, quay lại bật đèn lên. Tên nhóc kia sắc mặt tái nhợt, đứng trước cửa không di chuyển. Hắn trầm mặc nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên lại vươn tay lau mặt cho, sau đó túm lấy bả vai cậu. Hắn dùng sức tính kéo cậu vào phòng, lại không ngờ kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Từ Tân nheo mắt nhìn, chỉ thấy cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt lại chặt chẽ khóa lấy hắn.
Sau đó đôi môi hé ra, nhả được bốn chữ, "Tôi uống không nhiều."
Cầu thang nhỏ lác đác truyền đến tiếng người xao động, là Đinh Hoa, từ đầu đường đi vào đã lớn giọng phách lối, "Đ* con gà nhà ông chủ mập ghê hén! Không uổng công tao mất một miếng da!" Trần Gia Lâu đạp một phát lên mông gã, "Mẹ mày nhỏ mồm thôi!" Nói xong vừa ngẩng lên đã thấy một bóng người mờ mờ, không khỏi tiến tới xem có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ri-sat/527903/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.