Mùa đông năm đó tuyết phủ trắng Thanh Sơn. Tại Vô Thường cung trên đỉnh núi hồng mai vẫn nở rộ như cũ, không chút dính dáng gì đến thời tiết bênngoài.
Buổi sớm có phần hơi se lạnh, vài giọt sương mai vẫn cònđọng trên tán lá tinh khôi, tiếng chim chóc ríu đánh thức một kẻ nằmcuộn tròn trong khóm hồng mai. Rết tinh vươn vai ngáp một tiếng, nhẹnhàng thò đầu ra ngoài. Hắn hiện tại đang hiện nguyên hình, lại tự thunhỏ bản thân thành con rết bé xíu, trốn dưới cành hồng mai chẳng ai cóthể nhìn ra hắn.
Haiz, có trách cũng phải trách kẻ nào đó pháĐộng Rết của hắn, khiến hắn không có nhà để về, phải tha phương lưu lạcthế này. Lại nói trước đó hắn cũng đã tìm được hang ổ mới đằng sau cáithác dưới chân núi, nhưng thời tiết lạnh giá đến mức thác nước cũng đóng băng bít luôn cửa vào thủy động, hắn có muốn vào cũng không được. Thayvì vất vưởng giữa rừng núi ngập tuyết, hắn lại càng thích thú hưởng thụkhí hậu trên Vô Thường cung hơn.
Hắn nheo mắt, hiện tại mặt trờivẫn chưa mọc, cảnh vật vẫn còn chìm trong không gian nửa tối nửa sáng.Cửa gỗ tinh xảo đối diện đúng giờ lạch cạch hé mở, đôi hài bé xíu thêuhoa mai rón rén thò ra ngoài, đầu tiên là gót chân, tiếp đó là cẳng chân rồi đến cái mông nhỏ, đứa bé gái gập người lôi kéo một vật nặng trịchtheo sau, tóc mây xõa ra dài đến ngang vai, áo bông màu vàng khiến nàngtrông như một cục tròn tròn đáng yêu, mỗi bước đi đều như chực ngã.
Hắn từ trên cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ret-tinh-ngan-nam/3285820/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.