Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21
Chương sau
CLAIRE ĐÓNG NẮP BẬT LỬA khi đến bên chân cầu thang. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng dù cho có chuyện gì xảy ra. Hơi lạnh của hành lang tối tăm phía sau đang phả vào lưng cô như một cánh tay băng giá, nhưng cô vẫn ngập ngừng, mồ hôi rịn ra từ những ngón tay cầm dao trong lúc thả cái bật lửa vào trong túi. Cô tuyệt nhiên không muốn thò đầu ra để gặp những thứ không biết là thứ gì, nhưng hiện tại chẳng còn đường nào khác mà đi nữa, trừ khi cô muốn quay lại xà lim. Cô có thể ngửi thấy mùi khói của dầu, và đoán rằng bóng tối chập chờn trên đỉnh những bậc thềm xi măng là dấu hiệu của lửa. Nhưng có gì trên đó? Đây là một khu nghiên cứu của Umbrella… Nếu nó trở nên giống như thành phố Raccoon, nếu cuộc tấn công lên đảo đã giải phóng virus, hoặc những sinh vật ghê tởm mà Umbrella tạo ra? Phải chăng Rockfort chỉ là một nhà tù dành cho kẻ thù của bọn họ? Có lẽ là các tù nhân đã nổi loạn, có lẽ tình thế đã không còn cứu vãn được nữa từ góc độ của Rodrigo… …có lẽ mày nên leo lên cái cầu thang chết tiệt kia và tự mình khám phá, thay vì cứ tưởng tượng cả ngày. Tim đập thình thịch, Claire gượng bước lên nấc đầu tiên, lơ đễnh tự hỏi sao mà mọi việc trong phim có vẻ dễ dàng quá, sao người ta đương đầu với hiểm nguy một cách can đảm quá. Cô đã có kinh nghiệm với chuyện này sau lần ở Raccoon. Có lẽ không có nhiều giải pháp để lựa chọn, nhưng như vậy không có nghĩa là cô không biết sợ. Có điếc mới không sợ súng thôi. Cô chậm rãi leo lên trong trạng thái hết sức căng thẳng, đầu thoáng qua hình ảnh một nghĩa địa nhỏ mà đám lính gác đã dẫn mình đi qua. Ở đó không có gì trợ giúp được, và cô chỉ thấy vài bia mộ với những hoa văn kỳ dị ít thấy ở một nghĩa địa cho tù nhân. Chắc chắn có lửa cháy ở ngay phía trên đỉnh, nhưng không lớn lắm – bởi lẽ hơi nóng không phả xuống tới dưới này, chỉ có một làn gió lành lạnh ẩm ướt mang theo mùi khói lan tỏa khắp nơi. Có vẻ rất yên tĩnh, và khi tiến sát đến đầu cầu thang, cô nghe có tiếng xèo xèo của mưa rơi trên những tàn lửa, một thứ âm thanh khuấy động lẻ loi. Sau khi đã ra hẳn bên ngoài, cô trông thấy nguyên nhân của đám cháy, cách đó chừng vài mét. Một chiếc trực thăng rơi, phần thân to tướng của nó đang bùng cháy giữa một làn khói dày đặc. Bên trái có một bức tường, một bức khác ở ngay bên kia đám cháy; bên phải là nghĩa địa thênh thang, u ám và chìm lấp trong màn mưa lúc chập tối. Claire nheo mắt nhìn qua làn mưa và thấy có nhiều bóng người, không một ai động đậy; lại có thêm bia mộ nữa đây, cô nghĩ thầm. Lởi thì thầm giúp cô khuây khỏa đôi chút; dù chuyện gì xảy ra thì nó cũng đã chấm dứt. Hay thật, Claire không ngờ mình lại có thể thoải mái vì được ở một mình trong nghĩa địa giữa đêm hôm thế này. Nếu là sáu tháng trước, cô nhất định đã sợ chết khiếp vì tưởng tượng ra đủ thứ kinh dị rồi. Ma quỷ và những linh hồn bị nguyền chẳng là cái đinh gì nữa, sau những biến cố cô gặp phải với Umbrella. Claire rẽ phải theo lối đi hình chữ U, di chuyển chậm rãi, nhớ lại xem mình đã bị dẫn đi như thế nào trước lúc bị đẩy xuống cầu thang. Và khi cô nghĩ mình thấy một thứ giống như cánh cửa ở tít phía sau những phần mộ giữa nghĩa địa, hay ít nhất cũng là một lỗ hổng trên vách tường đằng xa… …thì thình lình cô bị hất bay đi, một tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc. BÙM, một luồng hơi nóng như thiêu đốt ném cô vào giữa đống bùn. Không gian ẩm ướt lúc chập tối thình lình sáng rực lên, những thứ hóa chất bị cháy bốc mùi nồng nặc làm mắt mũi cô đau nhói. Cô rơi xuống đất trong một tư thế khó coi, nhưng vẫn cố gắng tránh bị đâm trúng bởi chính con dao của mình, mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến độ cô không kịp cảm thấy bối rối. …chắc là không bị thương… hẳn do thùng nhiên liệu trực thăng phát nổ… “Unnnh…” Claire lập tức đứng bật dậy. Tiếng rên rỉ yếu ớt đó có một tác động đáng sợ, và nó được hưởng ứng bởi một tiếng nữa, rồi tiếng nữa. Cô nhìn quanh, thấy con đầu tiên đang lắc lư tiến tới từ chỗ tàn dư của chiếc trực thăng bốc lửa, một gã đàn ông, với quần áo và đầu tóc đang cháy, làn da bẩn thỉu phồng rộp lên. Cô quay lại, thấy thêm hai con nữa đang ngoi dậy từ vũng bùn, khuôn mặt nhuốm màu trắng xám đến phát tởm, những ngón tay xương xẩu quơ quào về phía cô, chộp vào khoảng không khi chúng lảo đảo tiến tới. Khốn kiếp! Y như ở Raccoon, những virus tổng hợp của Umbrella đã biến họ thành zombie, hủy diệt sinh mệnh và nhân tính của họ. Cô không có thì giờ để nghi ngờ hay hoảng hốt nữa, khi mà ba con zombie đang đến rất gần, đã vậy còn có những con khác thấp thoáng trên đường đi nữa. Chúng loạng choạng tiến ra từ bóng tối, những khuôn mặt uể oải tàn khốc chầm chập quay về phía cô, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Đó là các lính gác và tù nhân, một số mặc những mảnh đồng phục xám ngoét rách tả tơi. Lại có thêm một vụ lây nhiễm nữa. “Uhhhh…” “Ohhh…” Những tiếng rên rỉ càng lúc càng kéo dài, âm thanh của kẻ đói khát đang tìm kiếm một bữa tiệc. Tiên sư bọn Umbrella! Chính nó đứng sau tấn bi kịch này, biến đổi người ta thành những sinh vật mất trí chết dần chết mòn, bị thối rữa trong lúc lê lết bước chân. Những vật chủ mang virus chỉ có một con đường chết, nhưng cô không thể khóc thương cho chúng được, không phải lúc này, thân mình chưa xong hơi đâu lo chuyện bao đồng. Chạy MAU! Claire nhận định và phân tích tình thế trong vòng không đầy một giây, rồi bắt đầu di chuyển, kế hoạch duy nhất của cô lúc này là chạy cho xa. Với việc lối đi bị chắn ở cả hai hướng, cô chỉ còn cách nhằm vào trung tâm bãi tha ma, trèo qua những phiến đá cẩm thạch dùng làm nơi yên nghỉ cuối cùng của người chết. Cái quần jean ướt bùn dính chặt vào chân hết sức vướng víu, còn đôi giày thì cứ trượt đi trên mấy tấm bia phẳng lì, nhưng rồi cô cũng đã xoay sở để leo lên và giữ thăng bằng giữa hai tấm bia mộ, ngoài tầm với của bọn chúng được một chốc. Được một giây! Phải chuồn khỏi đây, nhanh. Con dao không có tác dụng gì mấy, bởi lẽ cô không chắc mình đến được đủ gần để ra tay – chỉ một cú ngoạm chắc nịch của một con thôi là đủ để biến cô thành một trong số chúng, ấy là nếu chúng không tính ăn sống cô trước. Tên có khuôn mặt bẩn thỉu đang ở gần cô nhất, mái tóc của nó đã bị đốt trụi hết, một phần cái áo thì vẫn cháy âm ỉ. Nó gần đến nỗi cô ngửi được mùi mỡ tởm lợm bốc ra từ những thớ thịt bị cháy, hòa lẫn với mùi nhiên liệu hết sức khó chịu. Cô có tối đa mười hoặc mười lăm giây trước khi nó đến đủ gần để chộp lấy cô. Claire bắn một tia nhìn về góc đông nam bãi tha ma, hai tay giương ra giữ thăng bằng. Chỉ có hai đứa chắn giữa cô và lối thoát, nhưng chừng ấy là quá nhiều để cô có thể chạy vượt qua được. Biến cố ở Raccoon cho cô biết một điều, chúng rất chậm chạp, và những kỹ năng hoạt động chỉ ở mức tối thiểu – chúng thấy con mồi, rồi di chuyển tới đó theo đường thẳng, bất chấp có vật cản trên đường hay không. Nếu có thể dụ chúng rời khỏi cánh cửa… Một ý kiến hay, ngoại trừ việc có quá nhiều đứa dưới đất, sáu hay bảy gì đó, cô bị bao vây rồi… …sẽ không thành vấn đề nếu đứng trên mấy tấm bia. Nơi cô đang đứng nằm ở dãy huyệt mộ trung tâm, có khá nhiều con zombie xuất hiện ở cả hai phía, nhưng chỉ có một con phía cuối dãy, thẳng ngay đằng trước… và trông nó hết sức thảm hại, với một con mắt lòi ra ngoài, một tay bị gãy và treo lủng lẳng. Đây là một giải pháp hết sức mạo hiểm, chỉ một cú sẩy chân là cô tiêu đời ngay, nhưng con zombie cháy sém kia lại đang vói tới mắt cá chân cô bằng những bàn tay đen sạm run run, mưa rơi trên mặt nó phát ra tiếng xèo xèo. Claire nhảy vọt qua, hai tay chới với khi đặt chân lên phiến đá hẹp té của phần mộ bên cạnh. Cô chúi nhủi tới trước, toàn thân lảo đảo trong nỗ lực giữ thăng bằng, nhưng không được, cô đang bị ngã – - và không kịp suy nghĩ, cô nhảy nhanh tới trước, lại nhảy tiếp, lấy những bề mặt ghồ ghề làm điểm tựa như thể đang băng qua sông trên những tảng đá, lợi dụng sự mất thăng bằng làm đà phóng tới. Một vật chủ virus có khuôn mặt tái mét chộp lấy chân cô, nó cất tiếng rên rỉ đầy thèm khát, nhưng cô đã kịp thoát qua nó, hướng tới tấm bia kế tiếp. Cô không có thì giờ để suy tính xem làm cách nào để dừng lại, mà cũng chẳng sao – bởi lẽ cô chỉ phải nhảy qua một cái nữa, rồi sau đó là một cú lăn mình trên mặt đất bùn cách bên dưới chừng một mét. Một cú ngã mạnh, nhưng cô cũng đã lấy lại đà và chồm dậy, hai chân lảo đảo giữa vũng bùn. Con zombie một mắt đang lừ đừ tiến tới, cất tiếng kêu òng ọc, nó chỉ cách có một sải tay, nhưng Claire đã nhanh chóng chạy vòng về bên phía con mắt chột, dao hờm sẵn. Nó chậm chạp quay mình, cố định vị bữa ăn một lần nữa, nhưng Claire đã kịp vượt khỏi tầm nhìn của nó. Claire đánh liều nhìn ra phía xa trong lúc chân đang lảo đảo, trông thấy những con zombie khác đang đến gần. Bùn đất trên người cô đã được cơn mưa nặng hạt gột rửa sạch sẽ. Thành công rồi, chỉ vài giây nữa thôi… Sinh vật chột mắt kia cào cấu cánh tay còn nguyên vẹn vào không khí, như thể nản lòng trước thất bại. Những móng tay bẩn thỉu đen thui quẹt ngang ngực cô, cùng lúc nó cất tiếng rên rỉ, lớp vải bông ướt đẫm bị rạch một đường, may mà chưa ăn vào sâu. Lạy Chúa, nó chộp trúng mình rồi. Vừa hoảng hốt vừa ghê tởm, Claire vung dao lên, tạo thành một khe hổng sâu hoắm đẫm máu trên cổ tay của nó. Con zombie vẫn tiếp tục chộp tới, không ngừng tiến lên bất chấp vết thương cô vừa tặng cho, và Claire biết rằng mình phải chạy ngay lập tức. Cô thu tay lại, nắm thành đấm, tung một đòn mạnh hết cỡ vào giữa ngực nó. Cô quay lại phía dãy bia mộ ngay khi con zombie ngã bật ra sau, lúc này những con khác đã đến rất gần rồi. Claire cũng chẳng biết làm sao mà mình có thể leo lên trên nhanh đến không ngờ như vậy; một giây trước cô đang dưới đất, một giây sau cô đã ở trên mặt đá. Cửa thoát giờ đã trống trải, những con zombie đang túm tụm lại gần bức tường phía tây. Claire tiếp tục chặng nhảy cóc thứ hai qua những bia mộ, lần này tương đối thành thục hơn, cứ thêm một bước nhảy là cô thêm phần tin tưởng, rằng mình sẽ không thể bị chấn thương vì trượt ngã. Cơn mưa đã ngớt, và cô có thể nghe thấy tiếng chân sũng nước của chúng chậm chạp rượt theo sau lưng; trừ khi một tên nào đó thình lình nhớ ra cách chạy bộ, bằng không thì đừng hòng đuổi kịp cô. Giờ chỉ cầu mong cho cái cửa không bị khóa chặt, cô choáng váng nghĩ tới khả năng đó, lúc nhảy xuống khỏi cái bia cuối cùng. Vòm cửa rộng hoác, nhưng cánh cửa thì không; nếu mà nó bị khóa thì xem như cô tiêu đời. Thêm ba bước dài nữa, cô đã đến bên mái vòm và chạm vào tay vịn của cánh cửa kim loại, một lối thoát nằm ăn sát vào tường. Nó nhẹ nhàng mở ra và cô hờm sẵn dao trong tay, hy vọng chiếm được chút lợi thế nếu có vật chủ bị nhiễm nào bên trong. Sau lưng cô, những sinh vật ăn thịt người đang gào lên tiếc rẻ, tiếng rên rỉ vang vọng khi cô bước qua cửa. Bên trong là một dạng sân nhỏ, những mảnh vụn đổ nát vương vãi khắp nơi, với một vài tháp canh tương đối thấp. Có một phương tiện di chuyển nằm lật úp phía bên trái, đang chìm trong lửa. Màn đêm buông xuống khá nhanh, nhưng trăng cũng đã mọc, trông nó khá đầy đặn hay cũng gần như vậy, và lúc đóng chặt cánh cửa sau lưng, Claire nhận thấy không có mối đe dọa tức thời nào – ít ra thì không có con zombie nào đang nhắm vào cô. Có nhiều thi thể nằm bất động xung quanh, và khi nhẩm đếm bằng tay, cô thấy ít nhất một trong số đó có súng và đạn. Một ngọn đèn thình lình rực sáng, loại đèn pha trên tháp canh, độ sáng của nó khiến cô lóa mắt và phải quay tránh đi theo phản xạ, rồi có tiếng súng liên thanh nổ tạch tạch, đạn xới tung bùn đất dưới chân cô. Bị chóa mắt và hoang mang, Claire lăn nhào xuống tìm chỗ nấp, đầu óc rối tung lên trong nỗi sợ hãi, và cô nghĩ rằng mình lẽ ra nên cứ ở yên trong xà lim cho rồi. o0o Cuộc chiến đã chấm dứt một lúc lâu, tiếng súng nổ gần nhất cách đây đã hơn một giờ, nhưng Steve Burnside nghĩ mình nên cứ ở nguyên tại chỗ thêm một lát nữa cho chắc. Với lại trời vẫn đang mưa, còn gió biển thì đang thổi nhẹ từng đợt. Tháp canh này khá an toàn và khô ráo, không có tử thi hay con zombie nào xung quanh, và cậu có đủ thời gian để ngăn chặn bất cứ kẻ nào tới gần… dĩ nhiên là với sự trợ giúp của khẩu súng máy gắn trên rìa cửa sổ, một thứ vũ khí đầy uy lực. Cậu đã tiêu diệt tất cả bọn zombie trong sân nhỏ mà không tốn một giọt mồ hôi. Ngoài ra còn có khẩu súng lục cỡ 9 ly mà cậu lấy từ một tên đã-từng-là-lính-gác, hỏa lực của nó không quá mạnh, nhưng cũng rất được việc. Chờ ở đây thêm chừng một giờ, nếu trời không đổ mưa thì sẽ kiếm đường rời khỏi cái bãi đá này. Steve nghĩ mình có thể lái được máy bay, bởi lẽ đã từng thấy… chính xác là từng ở trong buồng lái, nhưng coi bộ đi tàu thì tốt hơn – dù sao thì nó cũng không rơi bổ nhào nếu cậu có lỡ bị choáng váng. Steve ngả người tựa vào rìa cửa sổ, nhìn ra mặt sân lung linh ánh trăng, tự hỏi không biết mình có nên lùng sục nhà bếp trước khi biến khỏi đây chăng. Công việc của bọn lính canh không phải là phục vụ bữa trưa, nhất là khi bọn họ đều đã chết cả rồi. Và mặc dù Steve đã lục lọi khắp tháp canh, nhưng cậu vẫn không tài nào tìm được thứ gì để bỏ bụng cả. Đến chết vì đói mất. Có lẽ mình nên đến châu Âu, thưởng thức những món ăn quốc tế. Mình có thể đi bất cứ đâu mình muốn, bất cứ lúc nào. Không gì có thể cản được mình. Ý nghĩ về những khả năng ấy đáng lẽ phải khiến cậu cảm thấy hứng thú, nhưng trái lại, nó chỉ làm cậu thấy thêm lo âu về số mệnh của mình, và cậu quay về thực tế để tính toán đường thoát. Cổng chính dẫn ra khỏi nhà giam đã bị khóa chặt, nhưng cậu cho là mình có thể tìm được chìa khóa từ đám lính canh. Cậu đã tình cờ gặp tay giám trại, Paul Steiner quá cố, nhưng tất cả chìa khóa đều đã biến mất. Và cái mặt cũng biến gần hết. Seteve thầm nghĩ, chẳng thấy có gì là không vui với chuyện đó. Steiner là một thằng khốn đúng nghĩa, lúc nào cũng vênh váo ra vẻ ta đây là vua một cõi, luôn luôn cười khẩy khi có tù nhân phải vào bệnh xá. Và chưa có ai từng trở về được từ đó – - Két Steve cứng cả người lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kim loại ngay phía trước tháp canh. Cậu đã lén nhìn ra đó sau khi hạ hết đám thây ma trong này, và biết rằng còn cả đám zombie ở khu nghĩa địa bên kia cửa. Lạy Chúa, bọn nó biết mở cửa sao? Chúng là những cái đầu bã đậu biết đi, đáng lẽ chúng không thể biết cách mở cửa, nếu mà chuyện này xảy ra, liệu bọn nó còn biết làm gì nữa đây… …đừng sợ. Mày có súng máy mà, nhớ chưa? Tất cả tù nhân đều đã chết. Nếu có người nào còn sống, gã ta hoặc ả ta nhất định không phải là bạn của cậu… còn nếu không phải người mà là zombie, cậu sẽ hào phóng ban cho nó một ân huệ. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không chút do dự, và cũng không chút sợ sệt. Sợ sệt là hèn nhát. Steve đặt tay phải lên công tắc đèn pha, tay trái hờm sẵn trên cò súng. Lúc cánh cửa đã mở ra, cậu nuốt đánh ực một cái rồi bật đèn, khai hỏa ngay khi định vị xong mục tiêu. Một loạt đạn bay vụt ra, lực phản chấn lan truyền khắp bàn tay của cậu, đạn làm bùn đất văng tung tóe. Cậu đã thoáng thấy một màu hồng, có lẽ màu áo, rồi mục tiêu di chuyển xuyên qua làn đạn, động tác nhanh nhẹn hơn hẳn bọn ăn thịt người kia. Cậu có từng nghe về những con quái vật mà Umbrella nuôi dưỡng, và dù có súng máy hay không, cậu cũng cầu mong là mình không vừa gặp phải một trong số chúng. Tôi không sợ, tôi không… Cậu lia đèn sang phải và tiếp tục bắn, mồ hôi rịn ra trên trán. Người hay vật gì đó đang nấp sau gờ tường gần dưới chân tháp, ở ngoài tầm nhìn, nhưng dù sao nếu cậu không giết được nó thì cũng có thể làm nó sợ. Những mảnh vụn xi măng bắn tung lên, ngọn đèn cao áp rọi sáng nửa thân dưới của một xác lính canh, mặt bùn, rồi những mảnh vỡ, nhưng không thấy mục tiêu… …và có tia lửa lóe lên phía sau gờ tường, một khuôn mặt tái nhợt thoáng qua… ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! …và ngọn đèn vỡ toang, vụn kim loại nóng hổi trắng xóa rơi rào rào xuống nền phòng. Steve buột miệng la lớn trong lúc nhảy tránh ra xa chỗ đặt súng máy, ai đó vừa bắn cậu ta. Không biết làm như vậy có phải là hèn nhát hay không, có điều anh chàng sợ đến vãi ra quần rồi. “Đừng bắn nữa!” cậu la lên, giọng nói đứt quãng. “Tôi xin thua!” Một sự im lặng chết chóc kéo dài vài giây, rồi tiếng một cô gái vọng lên từ bóng tối, giọng thấp và có phần khôi hài. “Chấp nhận.” Steve chớp mắt trong lưỡng lự, thấy bối rối, và bắt đầu hít thở bình thường trở lại, cảm thấy đỏ bừng cả mặt khi nỗi sợ qua đi. “Tôi xin thua,” nghe chẳng ra làm sao cả. Ấn tượng đầu tiên quá tệ. “Tôi xuống đây,” cậu nói một cách thoải mái, lần này không bị đứt quãng nữa. Một người có thể pha trò sau khi bị bắn thì chắc không thể là kẻ xấu. Nếu cô ta là kẻ địch, cậu cũng còn khẩu 9 ly… nhưng dù có cùng phe hay không, phen này nhất quyết không nài cô ta ngừng bắn nữa, kẻo lại mất hết cả oai phong. Nhất là với một cô gái… có lẽ là một cô xinh xắn. Cậu cố gắng rũ bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, e rằng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Coi nào, cô ta chắc phải cỡ chín mươi tám tuổi, đầu trụi tóc, và hút xì gà… mà cho dù không tệ tới mức đó, cho dù cô ta có hấp dẫn đến đâu đi nữa, cậu cũng không muốn chiếu cố thêm cho bất cứ ai khác ngoài chính bản thân mình, đồ quỷ tha ma bắt. Bây giờ cậu là kẻ tự do. Được ai đó kỳ vọng cũng tệ chẳng kém gì bị phụ thuộc vào người khác… Nghĩ tới những chuyện ấy thì chẳng thoải mái chút nào, và Steve quyết định dẹp nó sang một bên. Dù sao thì tình hình lúc này cũng không lấy gì làm lãng mạn cho lắm, với hàng tá con quái vật bệnh hoạn chạy rông và cái chết chực chờ ở từng góc khuất. Cũng cần nói thêm, chết ở đây hơi bị nhớp nhúa bởi giòi bọ và máu mủ. Steve bước xuống mặt sân và tiến tới chỗ cô gái, đôi mắt bắt đầu quen dần với bóng tối. Cô ta đứng ở giữa sân, súng lăm lăm trong tay… và tất cả những gì cậu ta có thể làm trong lúc đến gần, đó là tránh không nhìn cô ta chằm chằm. Khắp người cô nàng ướt bùn, nhưng quả thật đây là cô gái xinh đẹp nhất cậu từng gặp, với khuôn mặt của một người mẫu, đôi mắt to tròn và sắc sảo, nét mặt cũng vậy. Mái tóc hơi đỏ cột lên thành đuôi phía sau. Thấp hơn cậu một hoặc hai inch, và cậu nghĩ cả hai có lẽ cùng tuổi – cậu đã mười tám tuổi lẻ vài tháng, còn cô ta trông không lớn hơn bao nhiêu. Cô mặc quần jean, mang giày ống, chiếc áo ghi lê màu hồng cộc tay khoác bên ngoài cái áo chẽn màu đen, lộ ra phần bụng thẳng thớm, tất cả y phục làm nổi bật lên vóc người khỏe khoắn thanh mảnh của cô… và mặc dù trông có vẻ vừa mệt mỏi vừa cảnh giác, nhưng đôi mắt màu xanh xám của cô vẫn toát lên vẻ lanh lợi. Nói gì đó thật ấn tượng, cư xử thật ấn tượng vào, bất chấp… Steve muốn nói xin lỗi vì đã nhắm bắn cô ta, rằng mình là ai và chuyện gì đã xảy ra trong đợt tập kích, muốn nói gì đó cho có vẻ tinh tế, từng trải, và đáng quan tâm… “Cô không phải là zombie…” anh chàng buột miệng, thầm nguyền rủa mình ngay khi vừa thốt nên lời. Quá hay. “Còn phải nói,” cô đáp nhẹ, và thình lình cậu nhận thấy cô ta vẫn đang chĩa vũ khí vào mình, mặc dù để ở tầm thấp, nhưng chắc chắn là đang nhắm vào cậu. Ngay khi cậu thấy lạnh mình thì cô ta đã lùi lại và nâng súng lên, quan sát cậu cẩn thận, ngón tay đặt ngay cạnh khóa an toàn, họng súng chỉ cách mặt cậu có vài inch. “Còn cậu là tên quái nào vậy?” Anh chàng có khuôn mặt trẻ nít mỉm cười. Dù cậu ta có lo lắng hay không thì điều đó cũng không thể hiện ra ngoài mặt. Claire không rời ngón tay khỏi cò súng, nhưng cô đã hơi tin rằng anh chàng này không phải là mối đe dọa với cô. Mặc dù cô đã bắn trúng đèn, nhưng cậu ta vẫn có thể dễ dàng cày nát mặt sân và hạ gục cô đấy thôi. “Thư giãn nào, người đẹp,” cậu nói, miệng vẫn mỉm cười. “Tên tôi là Steve Burnside, tôi là… tôi đã là tù nhân ở đây.” “Người đẹp?” Hay thật đấy. Với Claire, thật không có gì khó chịu hơn là gặp một kẻ ra vẻ bề trên. Đã vậy cậu ta còn trẻ hơn cô nữa, nghĩa là anh chàng chẳng qua chỉ muốn ra vẻ bản lĩnh nam giới, muốn chứng tỏ mình là đàn ông chứ không phải cậu nhóc. Theo kinh nghiệm bản thân cô, cái khó ưa nhất là một người cố gắng bắt chước thành một ai đó khác. Cậu ta nhìn cô từ trên xuống dưới, hiển nhiên là muốn quan sát, và cô lùi thêm một bước nữa, súng vẫn giữ nguyên; hiện tại cô không muốn mạo hiểm chút nào. Đây là một khẩu M93R, loại 9 ly sản xuất tại Ý, thứ súng ngắn tuyệt hảo và có vẻ là loại tiêu chuẩn xài cho lính gác. Anh Chris cũng có một khẩu thế này. Cô tìm được nó lúc nấp tránh đạn, kế bên một cái xác, trong bàn tay của một gã mặc đồng phục… nếu cô bắn vào mặt anh chàng Burnside từ khoảng cách này, bảo đảm bộ mặt đẹp trai ấy sẽ sụm ngay xuống đất. Trông cậu ta giống một diễn viên nào đó mà cô từng thấy, đóng vai chính trong một bộ phim về con tàu đắm, giống đến khác thường. “Tôi đoán là cô không phải người của Umbrella,” cậu ta thốt. ”Xin lỗi vì đã đón tiếp cô theo kiểu này. Tôi tưởng ở đây chẳng còn ai sống sót, nên khi cửa mở…” cậu nhún vai. “Dù sao thì,” cậu ta nhướng mày nói tiếp, hiển nhiên cố ra vẻ quan tâm. “Tên cô là gì?” Không có lý do gì để Umbrella tuyển dụng một cậu nhóc thế này, Claire đoan chắc vậy từ cái cách nói chuyện của cậu ta. Cô từ từ hạ súng xuống, tự hỏi sao Umbrella lại muốn giam giữ một người trẻ như vậy. Thì họ cũng giam giữ mày đấy thôi. Cô cũng mới có mười chín tuổi. “Claire, Claire Redfield,” cô đáp. “Tôi mới bị chuyển đến đây hôm nay.” “Thật đúng lúc,” Steve nói, và cô cười cười đáp lại; có vẻ cô ta cũng đang nghĩ cái điều cậu đang nghĩ. “Claire, tên đẹp thật,” cậu ta vừa tiếp lời vừa nhìn vào mắt cô. “Tôi nhất định nhớ mãi cái tên này.” Ôi trời. Cô tự hỏi mình nên buộc cậu ta ngậm miệng lại ngay bây giờ hay để sau – cô và Leon vốn đã có quan hệ khá khắng khít rồi – và quyết định là để sau thì hơn. Không chút nghi ngờ gì về việc cô sẽ phải đi cùng cậu ta để tìm đường thoát, và cô không muốn khiến anh chàng xấu hổ suốt dọc đường. “Ừm, tuy rằng tôi cũng thích đi dạo loanh quanh lắm, nhưng hiện tại tôi cần tìm cho mình một chiếc máy bay,” cậu ta vừa nói vừa thở dài rất kịch. “Nếu tìm được, tôi sẽ chờ cô trước khi cất cánh. Và cẩn thận đấy, chỗ này nguy hiểm lắm.” Cậu ta tiến tới một cánh cửa bên cạnh tháp canh, đối diện cánh cửa cô vừa đi qua. “Gặp lại cô sau.” Claire hết sức ngạc nhiên thấy mình không thốt lên được tiếng nào. Cậu ta gan dạ thật, hay là đồ đần? Lúc cậu ta tới bên cửa thì cô mới nói vọng theo. “Steve, chờ đã! Chúng ta nên đi chung với nhau…” Cậu ta quay lại và lắc đầu, ra vẻ điệu bộ đến khó tin. “Tôi không muốn cô đi theo, được chứ? Tôi không muốn xúc phạm, nhưng mà cô sẽ làm tôi bị chậm trễ mất.” Cậu ta lại cười đắc thắng, ánh mắt lộ vẻ hau háu không lẫn vào đâu được. “Mà cô thì dễ làm người ta mất tập trung lắm. Không sao đâu, chỉ cần nhanh mắt và thính tai một tí là cô sẽ ổn thôi.” Cậu ta chuồn qua cánh cửa và biến mất trước khi cô kịp lên tiếng. Chết lặng và hết sức bực bội, Claire nhìn cánh cửa vừa đóng lại, tự hỏi liệu cậu ta có thể sống sót được bao lâu đây. Theo điệu bộ mà nói, anh chàng có vẻ nghĩ đây chỉ là một trò chơi điện tử cỡ bự, và cậu ta không thể nào bị giết hay bị thương được. Thái độ ấy hiển nhiên xuất phát từ một thứ… thứ mà đám choai choai luôn có thừa mứa. Máu yêng hùng. Cậu ta khó mà đi được xa nếu cứ giữ cái thói phớt tỉnh như vậy. Cô phải đi theo ngay, không thể để anh chàng chết được… Arrooooooo…. Một thứ âm thanh tàn khốc, lẻ loi và kinh hoàng thình lình xé toạc màn đêm, chính là thứ tiếng cô đã từng nghe trước đây ở Raccoon, và nó phát ra phía sau cánh cửa Steve vừa đi qua. Tuyệt đối không nhầm lẫn được. Là chó, loại bị nhiễm T-Virus, đã biến đổi từ một gia súc thành một sinh vật giết người tàn bạo. Sau khi tìm nhanh qua những xác chết trong sân, cô lấy thêm được hai băng đạn đầy và một băng đã vơi. Claire hít vài hơi để chuẩn bị sẵn sàng, và từ từ đẩy cửa mở ra bằng báng súng, hy vọng rằng Steve Burnside có đủ may mắn đến khi cô tìm thấy cậu ta… và rằng vận may của mình sẽ không chuyển thành xui xẻo với cuộc gặp gỡ này.
Chương trước Chương 1 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21
Chương sau