Tôi là Hạ Tức. Thật ra cả cái tên này là do một người Dì hay người phụ nữ nhận nuôi tôi đặt. Dì không lai lịch, không người thân, không nơi chốn. Cái chân gầy nhẳng của tôi cố đứng thẳng, chùi trét bàn tay nhớp nháp lên quần, gương mặt đầy tàn nhang với đôi mắt đen nhánh đối diện dì dưới mái hiên, trông xấu xấu mà buồn cười. Và Hạ Giai là tên dì. Có lẽ cả đời tôi sẽ không quên cái tên này, tên của con người đã nuôi tôi sau ngần ấy năm trời. Tôi nắm chặt quần áo dì, trong lòng dấy lên một niềm tin vô căn cứ và khờ dại rằng dì sẽ dẫn tôi theo. Vì dì đối xử với tôi như một người bình thường, yêu thương, quan tâm, không khinh bỉ ghét bỏ.
Chính tình yêu thương, quan tâm chăm sóc của dì với tôi cũng lan sang những người hàng xóm. Họ mở lòng hơn, đối tốt với tôi hơn. Tôi lại càng nợ dì nhiều lắm. Sau này, do biến cố, tôi buộc phải rời xa dì. Từ đó, tôi bắt đầu trưởng thành, bắt đầu biết yêu, tìm tòi sở thích của riêng bản thân.