*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hắn sinh ra tại con hẻm nhỏ bị lãng quên
“Người ngợm không ra gì
“Trông như con chó hoang rúc vào góc tường
“Như trang bị bỏ trống trong trang sách thế giới
“Người qua đường gọi hắn là “Rác rưởi”, mệnh không đi chung đường với chữ “Mỹ mãn”
“Ánh mặt trời có thể chiếu vào mọi ngóc ngách, hắn không phải là người bất hạnh duy nhất
“Không có tư cách gì cả, người nghèo sao có thể nói chuyện quy tắc
“Ghét làm bài tập về nhà, lý luận lớn lao chỉ toàn phí lời
“Cuộc sống tự mình đảm đương, không cần người khác phải lên mặt
“Đây là điều duy nhất mẹ đã dạy cho hắn, chớ bị lung lay
“Không hưởng qua máu tanh, lấy gì kiêu ngạo vì vết sẹo này
“Tiếp tục chạy đi, tiếp tục tìm kiếm, tôi cầu nguyện cho hắn.”
Bài hát này được viết trong điện thoại vào một đêm bị mất ngủ. Tôi chỉnh độ sáng màn hình xuống, đồng hồ bên góc đã phải là 2 giờ 45 phút. Tôi nằm mơ, giấc mơ khiến tôi bừng tỉnh vã mồ hôi lạnh đến nhăn nhúm chăn đệm, nghiêng tai lắng nghe hơi thở của lũ bạn cùng phòng đã yên giấc, tiếng hít thở đều đặn như sóng gợn nhấp nhô, rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh lại, hé cánh cửa sổ ở phía trên ra khe nhỏ, gió thổi tới từ những tán cây rậm rạp, tôi nhấn bàn phím gõ lên từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/remix-hon-am-nhan-sinh/3035581/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.