*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi vào cửa hàng tiện lợi mua hộp cơm đã được hâm nóng mang đến quán Hạ Giai.
Vốn định vào con hẻm nhỏ đối diện đấy xem thử quán chân giờ heo mà dì thích đã đóng cửa chưa, ngẫm lại vẫn thôi, lòng vòng quá, lỡ như tôi qua đó rồi Hạ Giai đã về mất thì biết làm sao.
May mà chưa. Mùa hè là mùa sôi động, người ra ngoài nhiều hơn, giờ này vẫn còn khách tới cửa, thường thường là 9 rưỡi, 10 giờ là tối đa, đến mùa đông thì chỉ đến 8 giờ.
Tôi đứng ở xa lộ nhìn từ xa, phía sau cánh cửa được treo bởi những món trang trí kim loại, chúng ánh lên sắc vàng dìu dịu của ngọn đèn, tấm biển hiệu kia là do chính tay tôi đóng từng chiếc đinh, hàng chữ bên trên dùng sơn đen và vàng mà viết, trên cửa còn có cái chuông nhỏ, để báo khi có khách đến.
Tôi đẩy cửa bước vào, tiếng chuông “Leng keng” vang lên vui tai.
“Chào quý khách!”
Hạ Giai đeo băng đô trên trán nhỏm người khỏi quầy, thấy là tôi thì lại than thở, “…Gì đây hở, con đó.”
Tôi bị cái giọng nói ra âm cuối dễ thương một cách kỳ lạ mà vui vẻ lên, đem cái túi to sùm sụp đặt trên cái bàn trống nào đó, tiện đà câu lấy cái ghế ngồi xuống, nói: “Về rồi ạ.”
“Có phải con về hơi sớm không?”
Dì hai tay giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/remix-hon-am-nhan-sinh/3035561/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.